Nỗi đau nào bằng im lặng rời xa…?
Tình đầu thật đẹp nhưng cũng thật đau, và có những việc dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể hiểu được, ngày chúng ta hiểu ra tất cả cũng là lúc tuổi trẻ bỏ ta lại một quãng đường rất xa. Nỗi đau nào bằng im lặng rời xa…?
Trời miền Trung vào thu có chút gió se lạnh, đất trời cựa mình giao mùa, tôi lặng lẽ đếm mùa sang trên những ngón tay đan dài chấp niệm. Hình bóng anh chạy dọc niềm nhớ làm lòng tôi thổn thức. Bởi loại mực tôi dành để viết về anh chẳng thể nào nhòe đi và cuốn trôi qua bao mùa đi đến. Tôi gặp anh vào thời điểm thanh xuân nồng nhiệt nhất, đẹp đẽ nhất. Tôi dành cả tấm chân tình có ngây thơ vụng dại, có mềm yếu, rụt rè, có cả sự cuồng ngông, dũng cảm đặt niềm tin mãnh liệt để thêu dệt hai chữ “thương anh” vào lòng, mà cho mãi đến tận sau này chẳng còn chúng tôi nữa, nhưng “thương anh” vẫn nguyên vẹn trong cuộc sống của tôi.
Ngày hạ giữa phố năm đó, chúng tôi va vào nhau trong một lần phỏng vấn xin việc. Trời tháng năm nắng gắt, bước chân tôi thêm nặng nề để tiến về phía trước thực hiện ước mơ còn dở dang. Gặp anh, tôi bỗng thấy lòng nhẹ bẫng.
Trời mùa này đỏng đảnh như con gái khi yêu, nắng gắt gỏng, nhưng lạ thay tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Bởi mỗi ngày những câu chuyện tôi được nghe về anh nhiều hơn, anh sẻ chia về công việc, những buồn vui nhỏ nhặt từng trải, những dự định kế hoạch tương lai và cả những vùng đất xa xôi anh khát khao đặt chân khám phá. Tôi như chú mèo ngoan ngoãn lặng lẽ nghe anh với giọng phấn khởi khi vui, mệt mỏi khi buồn và trao anh những ủi an, vỗ về làm động lực. Ngày tháng tuổi trẻ bên nhau, tôi và anh tựa như hình với bóng. Bình bình an an dắt díu nhau qua nỗi cô đơn, chênh vênh giữa lòng phố tấp nập.
Tôi nguyện đi cùng anh đi qua mỗi đêm mùa hạ thanh bình bên dòng sông êm đềm, chảy trôi qua bao nhịp cầu song song lung linh màu sắc. Dòng chảy như cuộn mình ấp ôm thứ tình cảm mỗi ngày thêm lớn trong tôi đổ ra biển, hòa vào đại dương mênh mông vô định kia. Và cứ thế, niềm hạnh phúc giản đơn của chúng tôi là được bên ly trà sữa ngọt ngào và vài ba câu chuyện chẳng hồi kết. Với tôi lúc đó, thật sự bình yên.
Vào thu, tôi một mình ngổn ngang, lấp lửng giữa lưng chừng nỗi nhớ.
Anh bắt đầu cho những chuyến đi không hẹn ngày về. Tôi bận rộn quay cuồng trong lo sợ về khoảng thời gian sắp đến với hàng chục câu hỏi ẩn hiện “Mùa này nơi đó có lạnh không?”, “Anh có ăn uống đủ bữa không?”, “Một mình có cảm thấy buồn không?”,… Nhưng rồi, tất cả mọi điều chỉ là tôi tự nghĩ. Đêm mùa thu, câu chuyện anh kể thưa dần đi, dòng tin nhắn tôi gửi cho anh vẫn nằm đấy trong hộp thoại, tần suất và tốc độ trả lời chậm dần rồi mất hẳn.
Tôi bắt đầu chới với, đơn độc và lạc lõng giữa trời thu như thế. Thành phố mùa này rất đẹp, mùi hoa sữa dịu nhẹ lan tỏa khắp mọi con đường. Người với người đan tay dìu nhau đi trên phố. Tôi ngước nhìn ánh điện đường màu cam vô vị phía xa xa,… lòng chợt hoang hoải màu nỗi nhớ thương anh.
Mùa thu đi qua trong thinh lặng, tôi âm thầm dõi theo anh bằng niềm thương chôn chặt và mong anh bình an trên mỗi bước chân nơi vùng đất mới. Anh đi để lại thành phố đã cùng tôi bầu bạn, dắt tôi đi qua mùa thu hanh hao nắng, lất phất mưa buồn.
Đông sang, một ngày mưa dai dẳng không ngớt, mưa dày hạt làm ngập nước cả cái sân trước nhà. Nhìn lũ trẻ lội bì bõm dưới mưa, tôi bỗng dưng muốn mình hóa trẻ. Âm báo tin nhắn điện thoại rung lên, phía mái hiên mưa vẫn rơi lộp độp rồi chảy thành từng vệt dài xuống nền gạch đỏ, y hệt như nỗi nhớ về anh, da diết trong tôi hóa thành giọt nước mắt thẳng dài trên hai gò má tự bao giờ chẳng biết. Anh đã trở về và hẹn gặp tôi vào ngày đầu tháng ẩm ướt.
Ấy là một đêm thành phố dự đoán đón bão, tôi vẫn lao đi trong màn đêm với niềm hứng khởi được gặp lại anh sau bao mùa xa cách. Tôi muốn nói với anh nhiều điều, muốn ngắm anh trông gầy đi ra sao. Nhưng dường như anh thay đổi thật rồi, chẳng rôm rả, ân cần lắng lo cho tôi như trước. Suốt một đêm, anh chưa từng hỏi tôi sống như thế nào? Vắng anh có buồn không? Mùa đông có mặc áo đủ ấm? Có mang ô khi trời mưa? Thời gian qua anh thật sự sống tốt, chỉ có tôi cố chấp nuôi dưỡng tình cảm chính mình rồi hẫng hụt. Ngoài trời, gió bắt đầu rít từng cơn, mưa nặng hạt, và lòng tôi sao lạnh lẽo vô cùng.
Tôi trở về, tiếng sấm chớp kèm tiếng mưa ngày bão đã giúp tôi thức tỉnh về sự mong đợi và cố chấp của chính mình, hết lòng theo đuổi một đoạn tình cảm chỉ riêng tôi ấp ủ vốn đã nguội lạnh tự bao giờ. Đêm gió nổi mỗi lúc một lớn, mưa tuôn xối xả rát cả mặt, có tiếng nấc nghẹn giữa đêm đông lu mờ ánh điện, nhà nhà trú bão, chỉ còn tôi đang gồng mình chạy về phía trước với giọt nước mắt chua chát hòa lẫn giọt mưa. Hơn hết vẫn chẳng ai thấy tôi đang gào khóc giữa màn đêm ấy, tệ đến mức nào.
Những ngày sau, anh lặng im chẳng một lời giải thích. Tôi nhận ra rằng, im lặng chính là đáp án, né tránh chính là đáp án. Nhưng với tôi, sự im lặng đó đáng sợ hơn ngàn vết cứa vào tim rỉ máu, đáng sợ hơn vạn lời chia tay. Bởi anh chính là người cho tôi sự rung động đầu đời đau đớn đó. Niềm thương ấy tôi chẳng thể lý giải được nguyên nhân, cũng giống như bầu trời màu xanh, lá cây màu lục. Đấy là lúc chính mình cảm thấy đích thị mình ngốc nghếch nhưng lại chẳng cách nào làm khác đi được, và tôi hiểu tình cảm là thứ chẳng thể cưỡng cầu. Anh tốt nhưng chẳng phải dành cho tôi, tôi đã lạc đường trên hành trình tìm kiếm yêu thương tuổi trẻ, tôi lại tiếp tục quay đầu tìm kiếm chân ái đời mình qua kẽ hở thời gian và đợi ngày đơm bông, kết trái ngọt.
Có chăng khi yêu, con người ta sẵn sàng tin vào con tim hơn lý trí. Giờ đây, tôi chọn an yên nằm ở cách buông bỏ, buông bỏ sự cố chấp của bản thân. Anh vẫn ở đấy, góc nhỏ trong tim tôi nhưng chẳng còn xao động nữa. Mỗi ngày mở mắt tỉnh dậy, tôi không cần nghĩ đêm qua anh có ngủ ngon, anh có bỏ bữa.
Ngày nào đó, tôi sẽ mạnh mẽ đứng trước mặt anh, gom nhớ thương ngày cũ cất vào ngăn tủ kí ức và mỉm cười bình thản an nhiên. Bởi mọi sự trên đời không gì không thể bước qua, chỉ cần chúng ta mạnh mẽ tiến về phía trước.
Có lúc, nỗi nhớ anh trong tôi cuộn về như cơn bão nhưng là nỗi nhớ bình lặng màu kí ức đã phủ bụi thời gian. Tôi thấy lòng bình yên dẫu bóng anh vẫn hiển hiện. Bình yên khi tôi học được cách chấp nhận mọi sự xảy ra vốn là lẽ đương nhiên, mỗi người chúng ta gặp trong cuộc đời là tất yếu phải gặp, hà cớ gì phải cố chấp để ôm về khổ đau.
Tôi sẽ chắp tay nguyện cầu bình an nơi anh với một người thương anh trọn vẹn đến bạc đầu.
Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi bước qua đoạn tình cảm trong veo ấy mà chính tôi làm mình thương tổn. Sẵn sàng thương, sẵn sàng hi sinh chỉ để theo đuổi hình bóng một người. Tôi càng chạy đến bắt bóng thì bóng lại càng khuất dần xa.
Tình đầu thật đẹp nhưng cũng thật đau, và có những việc dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể hiểu được, ngày chúng ta hiểu ra tất cả cũng là lúc tuổi trẻ bỏ ta lại một quãng đường rất xa.
Tuổi trẻ về sau, tôi cần học nhiều hơn nữa cách chấp nhận buông bỏ như một dạng của hạnh phúc trong cuộc đời. Học cách mở lòng và vững tin vào một tình yêu kế tiếp, mỗi đúng – sai dần sẽ giúp tôi trưởng thành để xoa dịu con tim mang nhiều vết xước. Chỉ cần chúng ta sống với những nhiệt thành của tuổi thanh xuân, những niềm tin thật thà, chân thành vào cuộc đời và bỏ lại những nỗi cô đơn, hoài nghi khép mình sau mỗi lần đổ vỡ, chúng ta tự khắc bình yên.
Bạn đang đọc bài viết tham gia cuộc thi Viết cho ngày chia tay được tổ chức từ ngày 20.10.2021 đến 20.03.2022. Bạn có thể quét mã QR bên cạnh hoặc truy cập vào đây để xem kết quả của cuộc thi. Ngoài ra, bạn cũng có thể xem các cuộc thi khác đã hoặc đang được tổ chức tại Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam tại đây. |
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Danh sách thành viên | Giới thiệu chung | Quy định hoạt động |
Các câu hỏi/đáp về CBT | Trang vàng Cộng đồng | CÂY BÚT TRẺ AUDIO |
0 Comments