Cuộc thi VIẾT CHO NGƯỜI TÔI YÊU “Chưa từng nói yêu” – Tác giả: Lê Thu Huyền
Khoảng trời cậu thích nhất là ở đâu? Còn khoảng trời của tôi là nơi có giọt nắng dìu dịu, có gió lay nhẹ nhàng, có chiếc lá phai vào cuối Đông, có mùi lạnh reo rắc vào tận sâu tâm can của hạt mưa đầu mùa… Nơi ấy còn in dấu chân của người tôi thương, còn mang hình bóng mà kiếm tìm hoài tôi cũng không thể thấy.
Chiều hôm nay cũng giống như buổi chiều hôm ấy, khi màu nắng tan dần vào trong bóng tối, cảnh vật trở nên đắm chìm vào một khoảng lặng, chỉ một điều là chiều hôm nay lòng tôi có chút gợn, gợn vì ánh mặt trời còn vương lại quá chói chang, khiến tôi không thể nhìn thẳng, giống như đáy mắt của cậu. Định luật về mối quan hệ của chúng ta chỉ cho phép tôi nhớ cậu, không có gì ngoài nỗi nhớ đơn phương.
Có một câu hỏi mà lúc nào cũng chiếm lấy suy nghĩ và nhịp đập của tôi, cậu có đang đặt tay lên trái tim của mình, khép chặt đôi mắt và nhớ tới một ai đó giống như tôi không? tôi đang mong chờ điều gì, tôi cũng không biết nữa. Tôi thấy hạnh phúc vì tới bây giờ vẫn luôn thích cậu, hạnh phúc vì mình có trái tim thật chung thủy, chung thủy cả khi nó chẳng còn chút sức lực nào cả. ít nhất khi nghĩ đến nụ cười của cậu, bất giác tôi cũng nở một nụ cười giống như vậy. Dù tim đau thì sao chứ, chỉ cần miệng tôi luôn cười. Mọi thứ đã đủ ổn rồi.
Cậu chính là bí mật của tôi, bí mật khiến giọng tôi thật trầm khi gọi tên cậu, vẫn luôn là bốn bức tường, hoặc một cơn gió mới nghe được giọng trầm ấy. Tôi biết, bí mật dù được giấu kín cũng không giấu được bức tường và cơn gió luôn dõi bên tôi. bởi vậy, tôi chỉ gọi tên cậu khi ở một mình, không một ai có thể nghe thấy, mãi mãi không…
Phải chi tôi mãi sống trong kí ức của tuổi 17. khi vừa tới trường học, tôi muốn gặp cậu. khi tiếng chuông báo kết thúc một tiết học, tôi muốn gặp cậu. Khi ra về, tôi muốn gặp cậu. Dù là ở sân trường, sân thể dục, hay đoạn đường tình cờ ấy, tôi đều muốn gặp cậu, dù có gặp cậu nhiều thế nào tôi vẫn muốn gặp cậu. Bởi tôi đã rất nhớ cậu. Và giờ, khi khoảng cách của chúng ta có là hàng ngàn, hàng vạn, hàng tỉ bước chân. Tôi vẫn đang nhớ cậu rất nhiều…
Lần cuối gặp cậu tôi chỉ biết lấp sau cánh cửa ấy nhìn theo bước chân chầm chậm của cậu, khe cửa nhỏ không để tôi thấy khuôn mặt cậu, chỉ là đôi mắt trầm mặc bị nhòe đi bởi nắng. Cậu cứ bước, bước mãi mà chẳng quay lại… Gíá như lúc đó tôi gọi tên cậu, cậu sẽ quay lại chứ? Mãi mãi không đi xa tới vậy.
Có một câu truyện về lạc đà tôi rất muốn kể cho cậu. Cậu có biết không, dân tộc du mục ở sa mạc cứ đến tối là buộc lạc đà lại, nhưng đến sáng thì sẽ tháo dây thừng cho nó. Dù như vậy lạc đà cũng không bỏ trốn bởi vì nó nhớ ban đêm bị trói ở gốc cây. Cũng giống như chúng ta sẽ nhớ nỗi đau trong quá khứ vậy. Nỗi đau và những bi kịch đều đang níu giữ chúng ta lại.
Nỗi nhớ cũng sẽ trở thành một thói quen, một ngày, một tháng, một năm… tất cả đều không quan trọng, chỉ cần thói quen ấy còn, tôi vẫn sẽ chờ cậu, chờ tới một nơi nào đó, không phải nơi này… giờ đây thứ níu giữ tôi không phải là cậu mà chính là nỗi nhớ cậu, nỗi nhớ chẳng thể gọi tên.
Điều gì quá da diết và sâu đậm cũng khiến người ta hoài nghi về nó, tình cảm cũng vậy. Nhiều lúc tôi nghi ngờ bản thân mình tại sao lại thích cậu nhiều đến thế, tại sao không phải một ai khác mà chính là cậu, tại sao tôi có thể thương một người hơn chính mình. Nhưng tôi sai rồi, càng nghi ngờ tôi càng thấy mình thật ngốc. Tại sao ư? Vì đó là trái tim, không phải sự cầu kì của lí trí. Và còn bởi vì tôi quá thích cậu, thích đến mức chẳng cần lí do gì cả, nếu tìm được lí do gì thì tôi đã không còn thích cậu tới vậy.
Có phải định mệnh đã sai khi đặt chúng ta vào cùng thời điểm, bởi ngay từ đầu nó đã sai khi để hai ta gặp nhau vào ngày ấy, đôi khi tôi oán hận giây phút đó, thậm chí có những khi dường như tôi không thở được vì cố gượng ép bản thân không được nhớ đến nó. Mong ngóng hết lần này đến lần khác, một lần thôi cũng cam tâm, cho dù đau đớn rồi lại đớn đau. Cho dù bị giày vò đến héo mòn hết lần này đến lần khác. Cho dù nước mắt mãi chẳng thể cạn khô.
Đơn phương một người thì có gì sai chứ, Đơn phương cũng là tình cảm, mà tình cảm sao có thể so đo đúng hay sai được. Vì là đơn phương nên sẽ rất đau, nhưng dẫu đau đớn nhường nào, tôi thà chọn nỗi đau cho riêng mình tôi, dù đau cả đời này cũng chỉ mong cậu đừng biến mất.
Hôm nay tôi hận cậu, vô cùng hận. Tại sao phải trốn tránh tôi những năm tháng đó, tại sao phải rằn vặt bản thân yếu ớt của mình tới vậy. là tôi tình nguyện, là tôi cam tâm. Cậu có quyền gì mà tự mình quyết định tất cả. Cậu đã rất mệt mà… Tôi càng hận hơn bản thân mình, hận vì không biết cậu đã phải vượt qua từng cơn đau ra sao, hận vì thứ cảm xúc trẻ con của mình, hận vì để cậu biến mất.
Tôi vẫn đang ở đây, trên tay là bức thư duy nhất và cuối cùng của cậu. Đây thực sự có phải là những gì cậu muốn, từng dòng chữ khiến trái tim tôi như câm lặng, tôi hiểu rằng đây là tận sâu tâm can của cậu, là nét chữ được viết bằng bàn tay run rẩy của thứ bệnh quái ác. Tôi biết tôi đã sai quá nhiều, từ giờ tôi sẽ không thích đơn phương cậu nữa, người tôi yêu!
“nếu rời đi khiến cậu đau như vậy. Chi bằng tôi đừng đến, đơn phương lâu như vậy chẳng phải nên dừng lại. Vì giờ không còn là mình cậu thích đơn phương đâu, Tôi yêu đơn phương em được chứ? Tôi yêu em. Hãy sống một đời an nhiên và hạnh phúc vì tôi!
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép của tác giả hoặc bằng văn bản của CBT Việt Nam. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Danh sách thành viên | Giới thiệu chung | Quy định hoạt động |
Các câu hỏi/đáp về CBT | Trang vàng Cộng đồng | CÂY BÚT TRẺ AUDIO |
0 Comments