[Cuộc thi] Thư ở trong tim – Tác giả Phương Thụ


Nhìn cánh tay hơi gầy và đen của một ai đó, nhìn khuôn mặt cậu nghiêng nghiêng cúi xuống cuốn vở rồi lại ngước lên, nhìn nét chữ của cậu cẩn thận, nắn nót còn hơn cả người bên cạnh, tôi thấy cuộc đời tôi đã thật đẹp, thật ý nghĩa trong những khoảnh khắc ngắn ngủi như thế. Chỉ là kí ức thoáng qua nhưng nó không bao giờ phai nhạt cho đến tận bây giờ…

Tôi thích cậu từ cái ngày cậu nhìn tôi khi tôi đang rôm rả nói chuyện với con bạn. Chúng ta biết nhau từ lớp học thêm Văn ngày ấy. Cậu chắc hẳn không quên lớp học của cô Thanh nổi tiếng nhất nhì khu tập thể sau Bệnh viện đâu nhỉ? Cô Thanh có giọng nói hay và truyền cảm, mắng chửi học sinh cũng xéo xắt chứ không phải vừa ấy. Lần đầu nhìn thấy cậu, cậu đứng trước một anh chàng cũng đeo kính cận hệt như cậu – cả hai cậu đều dễ thương như nhau. Tôi thấy thế! Nhưng thời điểm chính thức mà tôi đánh rơi nhịp tim với cậu là khi tôi bắt gặp ánh mắt cậu nhìn tôi. Một ánh nhìn kiểu tò mò, chú ý. Chỉ cần thế thôi, cậu không nói gì cả là tôi đã thấy sung sướng lắm rồi. Vì ít ra cậu cũng bắt đầu chú ý tới tôi rồi đó.

Tôi thích cậu nhưng tôi nghĩ chẳng có ai biết điều đó. Vì tôi đối xử với cậu cũng như bao người bạn bình thường khác. Tôi không được mạnh dạn như các nữ chính trong phim, trong truyện bây giờ – thích ai là cứ thế mà theo đuổi. Tôi nghĩ cậu cũng không hề biết rằng tôi thích cậu đến dường nào. Cậu cũng không hề biết chỉ cần cậu nhìn tôi, nụ cười ngọt ngào ấm áp với chiếc răng khểnh dễ thương nhất quả Đất và cất tiếng kêu tên tôi là tôi đã muốn nhào tới ôm cậu luôn rồi. Nhưng không, tôi không hề làm điều đó và cũng không tỏ vẻ gì cả. Dửng dưng bề ngoài. Cố tỏ ra bình thản, coi cậu như bao người bạn khác gọi tên tôi mà sâu bên trong là dậy sóng. Tôi thích cái tên Minh Tuấn của cậu và coi đó là một cái tên đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Một cái tên điển hình cho bọn con trai mà tôi rất thích. Thậm chí khi biết chúng ta học chung trường tôi còn mừng hơn nữa. Nhưng cũng không thể không có chút hụt hẫng khi tôi và cậu không hề chung lớp. Thời điểm đó tôi chỉ ước mình được chuyển sang lớp cậu. Nhưng mà đã là cuối cấp hai rồi, tôi còn có thể chuyển đi đâu nữa đây. Tôi thầm ghen tị với các bạn gái được học chung lớp với cậu ngày ấy. Tôi không biết trong lớp có bao nhiêu người thích cậu như tôi. Nhưng ít ra họ có thể gặp cậu hàng ngày, nói chuyện với cậu hàng ngày, họ sung sướng hơn tôi gấp bội. Tôi ghen tị biết bao nhiêu.

Cho nên tôi tận dụng những khoảnh khắc hiếm hoi để ngóng chờ chỉ vì muốn được trông thấy cậu. Chỉ vậy thôi. Ở trường, tôi vẫn tìm bóng dáng cậu khi tan trường. Đi ngang qua lớp cậu, tôi cũng cố liếc mắt nhìn vào xem có cậu ở đó không. Tôi cố gắng đến lớp học thêm mỗi ngày, lòng thầm mong cậu đã đến hay chưa dù tôi ghét bà cô dạy thêm ấy kinh khủng. Những ngày biết mình học trái giờ với cậu, tôi như rơi xuống đáy vực. Những ngày vô tình được học chung với cậu, tôi vui mừng kinh khủng. Chỉ cần mười lăm phút nói chuyện với cậu trước giờ học khi cô giáo chưa mở cửa thôi là tôi thấy mãn nguyện lắm rồi. Lúc nào tôi cũng cố ý đến sớm ngóng chờ cậu. Nhưng tôi không nói cho cậu biết một điều gì cả, rằng tôi mong được nói chuyện với cậu biết bao, rằng tôi đã chờ đợi cậu. Tôi cố ý để không ai biết. Tất cả mọi việc vẫn diễn ra bình thường, đều đặn như tự nhiên của nó. Chẳng có gì thay đổi.

Dù tôi đến trước cậu, nhưng lúc nào tôi cũng ngồi sau cậu. Chỉ để nhìn cậu thôi và chẳng ai biết. Rất hiếm hoi số lần tôi với cậu được ngồi chung với nhau. Nhìn cánh tay hơi gầy và đen của một ai đó, nhìn khuôn mặt cậu nghiêng nghiêng cúi xuống cuốn vở rồi lại ngước lên, nhìn nét chữ của cậu cẩn thận, nắn nót còn hơn cả người bên cạnh, tôi thấy cuộc đời tôi đã thật đẹp, thật ý nghĩa trong những khoảnh khắc ngắn ngủi như thế. Chỉ là kí ức thoáng qua nhưng nó không bao giờ phai nhạt cho đến tận bây giờ…

Kết quả hình ảnh cho thích thầm cậu bạn

Cô giáo mắng tôi, đánh tôi ngay trước mặt cậu, tôi cúi gằm xấu hổ không dám nhìn ai, nhất là với cậu. Tôi biết cậu đang nhìn, chăm chú theo dõi tôi. Cũng may là tôi không khóc. Nếu không tôi sẽ trở nên buồn cười trong mắt cậu mất. Tôi biết mình không hề có ý nghĩa gì với cậu cả. Khi mà thậm chí sau này cậu còn chẳng nhớ tôi là ai. Nhưng tôi vẫn muốn tỏ ra bản thân phải thật đàng hoàng, nghiêm chỉnh trước mắt cậu. Như tính cách tôi đã thế, như cái cách tôi đã làm. Tôi chỉ muốn cậu không hề xem thường tôi, dù rằng chúng ta chỉ là những người bạn thoáng qua đúng nghĩa.

Tôi tự hỏi giá như ngày đó tôi tỏ tình với cậu, giá như trước khi chúng ta không còn gặp nhau nữa tôi đã kịp nói với cậu rằng : “Tôi thích cậu!” vậy thì ít ra cậu cũng còn nhớ đến tôi sau này nhỉ, ít ra cũng được một góc nhỏ nào đó trong kí ức cậu nhớ thuở xưa. Nhưng tôi ân hận. Vì tôi đã quá nhút nhát. Tôi đã không nói. Buồn khi không đậu vào trường chuyên để được học cùng với cậu, ân hận khi bản thân đã không thể giỏi Toán để được học cùng với cậu. Khi biết cậu cũng thi vào lớp chuyên Văn như tôi, tôi vui mừng đến muốn nhảy cẫng lên trời mà hét to rằng  : “Yah, con sắp được học chung với cậu ấy rồi! ”. Tôi đã mường tượng ra biết bao nhiêu những ngày tháng chính thức được học chung với cậu cùng một lớp, kéo dài tận bốn tiếng đồng hồ và còn vô số những hoạt động chung với nhau khác trong ba năm phổ thông nữa. Nếu lúc đó tôi đậu, tôi đã cảm thấy rất lấy làm hãnh diện vui sướng tự hào vì ba má tôi nghèo, vất vả quá vậy mà tôi được học trường chuyên. Nếu lúc đó tôi đậu, tôi đã được ở bên cậu nhiều rồi. Nếu lúc đó tôi đậu, tôi sẽ có dịp được tỏ tình với cậu thôi. Tôi đã trộm nghĩ rằng, hình như cậu cũng quý tôi thật. Và tôi sẽ còn đăng kí thi Đại học chung với cậu nữa. Tôi sẽ theo cậu đến suốt cuộc đời này, không hề rời xa cậu dù là một khắc. Nếu lúc đó…

Không, chẳng có gì xảy ra như mong ước, như hi vọng mãnh liệt của tôi cả. Tất cả đã vụt tắt như một giấc mơ. Tôi rớt, còn cậu thì đậu. Tôi đã chẳng còn được gặp lại cậu kể từ buổi tối học thêm ngày ấy, khi cậu cười nói với tôi đó là lần cuối cùng.

Khi đó đã không có dũng khí nói ra, sau này lại càng khó. Tôi biết cách liên lạc với cậu sau mấy năm trời nhung nhớ day dứt không quên. Nhưng tôi đã không thể mở lời với cậu bất cứ điều gì thêm nữa. Tôi nhờ cô bạn thân hỏi giùm, rằng cậu còn nhớ tôi không? Cậu nói rằng: “Không!”. Vậy đấy! Và hình như cậu đã có bạn gái rồi. Tôi nghĩ thế! Nên tôi không còn tơ tưởng gì nữa. Vì biết cậu mãi mãi không thuộc về mình. Thế giới của cậu khác xa tôi. Rất khác. Không có điểm chung, nên không thể nào gặp nhau được.

Đây là chàng trai mười lăm tuổi của tôi ngày ấy. Không biết cậu đã cưới vợ chưa?

Gửi Minh Tuấn, tôi ước gì những điều này cậu sẽ đọc được chỉ vì tôi muốn cậu biết rằng : tôi đã thích cậu. Thích rất nhiều và cho đến bây giờ, tôi vẫn còn cảm giác rung rinh khi nghĩ về cậu như ngày ấy. Tôi là một cô bé nhút nhát tuổi mười lăm chỉ biết lén lút dõi theo hình bóng cậu, và cho đến bây giờ đã hai mươi sáu tuổi tôi vẫn không dám nói thẳng với cậu rằng: “Tôi thích cậu đấy! Nhưng tôi cũng cám ơn số phận không mấy vui vẻ của tôi đã mang đến một kí ức thật đẹp, một điểm sáng vô cùng ý nghĩa mà tôi luôn đem theo suốt cuộc đời này – đó là được gặp cậu. Chàng trai dong dỏng cao, hơi ngăm đen, đeo kính cận, có nụ cười răng khểnh dễ thương và giọng nói ngọt ngào ấm áp nhất Trái Đất này”.

Phương Thụ

Bình Luận

© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép của tác giả hoặc bằng văn bản của CBT Việt Nam. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm  đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn!
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM
Các cuộc thi viết Podcast Cây Bút Trẻ Quy định hoạt động
Cộng đồng trên Facebook Cộng đồng nhóm Zalo GIỌNG THU VÀNG 2025
 

0 Comments

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Anh có mơ một lâu đài trên cát? Chiều bên em nghe biển hát rì rào Sóng dỗi hờn tung bọt trắng lao xao Hoàng hô...
Không biết bây giờ Người ở nơi xa Có được hạnh phúc ngọt ngào say mộng ước Hay lạ đốm lửa Ta mà Người quen mặt ...
GIẢI THƯỞNG GIỌNG THU VÀNG HÀNG NĂM
GIỌNG THU VÀNG 2025 ►►
 
GIẢI THƯỞNG GIỌNG THU VÀNG 2025 chính thức nhận bài dự thi từ ngày 28/2/2025. Dưới đây là hướng dẫn chi tiết về quy...
Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam chính thức khởi tranh giải thưởng Giọng Thu Vàng 2025 – cơ hội để tỏa sáng trên sàn đấ...
Mùa nước nổi về nhẹ như hơi thở của đất trời, tràn qua từng bờ ruộng, từng con rạch nhỏ, chầm chậm phủ lên làng quê t...
Những ngày đầu xuân, có lẽ không mấy người không biết đến một phiên chợ đặc biệt mà tự bao đời nay chỉ mở đúng mỗi nă...
Buồn chi vạt nhớ thêm sầu Dỗi anh đôi chút chứ lâu hóa già Biết rằng mơ mộng vời xa Níu xuân cho biết đậm đà vị yêu S...
Cố nhân ngàn dặm trở về Xuân qua mấy bận lê thê cõi sầu Đêm vui giấu lệ gục đầu Ly bôi rót cạn thương đau riêng mình ...
GIẢI THƯỞNG GIỌNG THU VÀNG 2025 chính thức nhận bài dự thi từ ngày 28/2/2025. Dưới đây là hướng dẫn chi tiết về quy trình và thể thức tham gia Giải thưởng Giọng Thu Vàng 2025. Các bạn có thể tải ...
Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam chính thức khởi tranh giải thưởng Giọng Thu Vàng 2025 – cơ hội để tỏa sáng trên sàn đấu âm thanh dành cho tất cả các MC, những giọng đọc tài năng trên toàn quốc. ...
Cuộc thi viết “Nơi ấy trong con” diễn ra từ ngày 02/10 – 31/12/2024 (đã qua 01 lần gia hạn). Cuộc thi là dịp để các tác giả, để những người có niềm đam mê viết sẽ thêm một lần nữa...
Hoài niệm
Cái nắng oi nồng không xoa dịu được bằng một cơn mưa vội vã, những hạt nước mắt li ti của trời có...
Biến cố và trưởng thành!
Cuộc sống tựa như một bức tranh với hai mảng màu đối lập: ánh sáng và bóng tối. Ánh sáng tượng tr...
Giọng Ba trầm ấm dạy con trưởng thành
Mấy ai xác định được thời gian trôi nhanh đến như thế nào. Mặc dù từng giây từng phút là bất biến...
Góc nhỏ trong tim BiBo
BiBo mang sự khiếm khuyết trên đôi môi lẫn đôi tai, vĩnh viễn mang sự hạn chế cả đời từ khi chào ...
Khoảng trời màu trắng
Hôm nay bầu trời xanh như màu áo em mặc hôm chia tay mùa hạ cuối, phượng vẫn ngời lên sắc đỏ như ...
Bông hoa thanh xuân
 “Ôi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu…có loài chim đang hót âm thầm tựa như nói…” Khoa...
Thứ Tư, Tháng Một 29, 2025 CBT Việt Nam Thông báo Quản trị
Chủ Nhật, Tháng Một 26, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Bảy, Tháng Một 25, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Bảy, Tháng Một 25, 2025 CBT Việt Nam Tản văn
Thứ Năm, Tháng Một 23, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Tư, Tháng Một 22, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Tư, Tháng Một 22, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Ba, Tháng Một 21, 2025 CBT Việt Nam Tản văn
Thứ Hai, Tháng Một 20, 2025 CBT Việt Nam Tản văn , Ý nghĩa cuộc sống
Thứ Hai, Tháng Một 20, 2025 CBT Việt Nam Sống đẹp , Tản văn , Ý nghĩa cuộc sống
Thứ Sáu, Tháng Một 17, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Sáu, Tháng Một 17, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Sáu, Tháng Một 17, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Sáu, Tháng Một 17, 2025 CBT Việt Nam Tản văn
Thứ Năm, Tháng Một 16, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Năm, Tháng Một 16, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Năm, Tháng Một 16, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Năm, Tháng Một 16, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Năm, Tháng Một 16, 2025 CBT Việt Nam Thơ
Thứ Hai, Tháng Chín 16, 2024 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Bảy, Tháng Chín 14, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Chín 12, 2024 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 11, 2024 Biên tập viên Khánh Linh Thơ