Cánh đồng quê!
Hắn ngồi đó giữa cánh đồng mênh mông, tiếng gió miên man vờn trên vạt lúa. Ánh nắng nhè nhẹ của mùa thu thêm vào mùi lúa non, mùi cỏ tất cả gợi cho hắn về ký ức xa xôi.
Ngày đó…
Chẳng biết từ bao giờ nhưng khi cảm nhận được cuộc sống xung quanh, hắn biết nhà hắn nghèo rất nghèo.! Bố mẹ hắn làm giáo viên dạy toán, cả ngày tí tách với con số với bảng đen. Một buổi bố mẹ đi dạy còn lại bố mẹ làm vườn, mò cua bắt ốc để lo cho ba chị em ăn học.
Thế nhưng bữa cơm nhà hắn lúc có rau lúc có cá,lúc chỉ là cháo nấu với rau má, rau khoai. Tháng nào nhà hắn nhận tem phiếu có bột mì thì mấy chị em vui lắm. Mẹ làm bánh canh, hay đơn giản là rang(1) bột làm bánh. Thứ bột mì đó hình như là hàng viện trợ từ nước ngoài (ấy là hắn nghe phong phanh người lớn nói thế).
Mùa đông năm đó hắn học lớp hai, trời gần sáng đang cuộn mình trong chăn thì nghe tiếng bác nông dân cày ruộng í ới ngoài đồng (nhà hắn gần đồng lúa). Hắn bật dậy chạy ra ngoài sân cầm cái oi (2) đã chuẩn bị tối qua chạy thẳng ra ruộng.
Cái lạnh của mùa đông, của nước của bùn làm hắn hơi chùn bước khi bàn chân đặt xuống ruộng. Thế nhưng nghĩ về ánh mắt vui vẻ của mẹ khi chị gái mang về rất nhiều cua làm hắn quên đi cái lạnh. Đó là lần đầu tiên hắn đi bắt cua, mùa cua mùa của hy vọng…
Hắn đi theo bác Hùng nhặt những con cua nổi lên khi bác bừa ruộng, nhưng cua thì ít mà bác cũng nhặt nên đi mỏi cả chân mà chả được mấy con. Hắn thấy chị gái hay bắt cua trong hang, thế là lần mò làm theo. Ban đầu mọi chuyện tốt đẹp hắn bắt được một ít, khi gần cuối bờ ruộng nơi có cái hang to cố với tay móc vào hắn đụng vào thứ gì đó mềm mềm, trơn trơn, kéo mạnh ra thì…
Mặt hắn tái mét, vứt vội thứ vừa kéo ra chạy như ma đuổi…cái vừa kéo ra chính là một con rắn, mà hắn lại rất sợ rắn. Hắn quyết định đi về, bỏ lại đằng sau tiếng cười của bác nông dân.
Đúng như hắn nghĩ mẹ rất vui khi hắn mang cua về, không phải vì nhà thiếu cua mà mẹ vui khi thấy hắn biết nghĩ cho gia đình. Sáng đó cả nhà có nồi canh cua thật ngon bên bếp lửa đì đùng.
Tháng ngày cứ thế trôi qua, mùa cua chị em hắn bắt cua, mùa lúa, mùa lạc, mùa khoai chị em hắn đi mót nông sản về giúp bố mẹ. Cuộc sống đói nghèo, bữa rau, bữa cháo nhưng gia đình hắn rất vui. Một phần do suy nghĩ còn non trẻ, phần vì xã hội lúc đó ai cũng nghèo nên hắn chả mấy quan tâm.
Đời không như mơ, chẳng ai biết trước gì cả năm hắn mười lăm tuổi bố hắn đột ngột qua đời. Chị gái học trong miền Nam, mẹ thì suy sụp, em trai mới mười tuổi… Một mình hắn lo ma chay cho cha, may thay bên hắn có đám bạn học phụ giúp nhiệt tình.
Vì suy sụp khi bố qua đời, vì cơ địa mẹ hắn bị bệnh gan nên mẹ ốm nặng. Nhà lại ở lẻ loi xa bà con thân thích, hắn quyết định bán căn nhà nơi biết bao kỷ niệm thời thơ ấu của gia đình. Được bà nội cho phép, hắn mua một ngôi nhà gỗ về dựng trên phần đất hương hoả của gia tộc.
Một lần nữa đám bạn lại là người ở bên giúp đỡ, đã bao lần hắn rưng rưng nước mắt cảm động. Nếu không có bạn bè không biết hắn sẻ xoay xở như thế nào nữa.
Bệnh tình của mẹ ngày càng nặng hơn, hắn và em trai vừa đi học vừa chăm lo cho mẹ. Tiền ăn, tiền sinh hoạt còn không có lấy đâu tiền mua thuốc cho mẹ. Thế nên nghe ai chỉ bài thuốc nam nào là hắn đi tìm về cho mẹ uống, hy vọng mẹ sẽ chóng khỏi. Một người ông họ làm nghề hốt thuốc bắc, biết bệnh tình mẹ hắn đã cho không lấy tiền thuốc trong một thời gian dài.
Đã có lúc mẹ như khỏi hẳn, động lực cho hắn phấn đấu để học hành. Thế nhưng hơn hai năm sau ngày bố mất mẹ trở nên ốm nặng, bà không còn biết mình là ai, không tự ăn uống vệ sinh cá nhân nữa. Đó thật sự là thời gian hắn suy sụp, sau mấy tháng thì mẹ cũng ra đi. Sự đau đớn hụt hững làm hắn không còn kìm chế được, hắn khóc như đứa trẻ lên ba, hắn khóc đến khi không còn giọt nước mắt nào chảy trên gò má nữa…
Hắn đứng dậy lại một lần nữa cùng đám bạn đưa mẹ về nơi an nghĩ cuối cùng trong một ngày mưa tháng tám. Tuổi mười bảy khi đang háo hức bước vào đời, lại là khi hắn cảm thấy bơ vơ nhất. Có những đêm bên bàn thờ bố mẹ hắn đã không tài nào chợp mắt được. Sao cuộc đời lại bất công với hắn như thế, sao ông trời lại cướp đi tất cả những gì vui vẻ của thanh xuân hắn.!
Học hết mười hai hắn ra đi bỏ lại quê hương yêu dấu, nơi đầy ắp kỷ niệm vui có, đau thương có…bỏ lại sau lưng mối tình đầu ngây thơ trong trẻo.
Hắn vào Nam…!
Chuyến xe khách chật kín người, mấy đứa bạn thân đứng tiễn hắn xa dần. Cánh đồng quê mờ ảo, gió lùa khe khẻ qua rặng phi lau như vẫy chào như chờ đợi….
Bài dự thi của tác giả NGUYỄN HÒA BÌNH
Chú thích: (1) rang-chiên nhưng không có dầu (2) oi-dụng cụ bỏ cua làm bằng nan
* Bạn đọc có thể ủng hộ bài viết của tác giả bằng cách like và chia sẻ tại đây nhé! * Gửi bài dự thi về hòm thư cuocthiviet.caybuttre@gmail.com đến hết ngày 25/10/2019. Chi tiết thể lệ cuộc thi xem tại đây. |
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép của tác giả hoặc bằng văn bản của CBT Việt Nam. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Các cuộc thi viết | Podcast Cây Bút Trẻ | Quy định hoạt động |
Cộng đồng trên Facebook | Cộng đồng nhóm Zalo | GIỌNG THU VÀNG 2025 |
1 Comments