Tết của Mẹ!
Những ngày cuối năm, khi làn gió lạnh se sắt lùa qua từng ô cửa, không khí Tết theo đó cũng len lỏi trong từng ngách nhỏ của ngôi nhà gỗ 3 gian. Như một thước phim tua đi tua lại, tôi lại thấy mẹ bắt đầu “cuộc đua” thường niên trong khi trời đất sắp giao mùa. Đó là những ngày mẹ tất bật từ khi gà còn chưa gáy sáng đến lúc xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng réo rắt trong đêm, đôi bàn tay chai sần không ngơi nghỉ.
Mẹ dọn dẹp từng góc nhỏ trong nhà, lau lại bàn thờ, đánh bóng bộ lư đồng đã xỉn màu theo năm tháng. Cây chổi quét nhà trong tay mẹ như có nhịp điệu riêng, đều đặn và tỉ tỉ. Những lần tôi vô tình quan sát mẹ, tôi chợt nhận ra: mẹ không chỉ đang dọn dẹp cho căn nhà gọn gàng mà như còn đang gột rửa những phiền muộn trong năm cũ cho trôi theo các lớp bụi bẩn, mong cho năm mới đến thật sạch sẽ, tươi mới.
Hồi nhỏ, Tết trong tôi là một bức tranh rực rỡ sắc màu: áo mới thơm mùi vải, tiếng pháo hoa ngoài ngõ đì đùng và những phong bao lì xì đỏ thắm trong tay. Dần lớn lên, tôi càng cảm nhận rõ ràng và nhìn sâu vào mới thấy, đằng sau bức tranh tươi đẹp đó là hình bóng một người phụ nữ tĩnh lặng với đôi tay đầy những vết nứt vì nước lạnh, đôi mắt dõi theo từng thứ nhỏ nhất để đảm bảo rằng “Tết, nhà không thiếu thứ gì”.
Những buổi chợ sớm cuối năm, mẹ tay xách nách mang với đủ thứ nào thịt, nào rau, nào bánh kẹo. Mẹ lọt thỏm vào giữa dòng người đông đúc bởi dáng dấp nhỏ nhắn. Tôi và ba cũng muốn phụ nhưng cũng chỉ làm được những việc lặt vặt bởi làm sao mẹ cũng không thấy ưng bụng.
Mỗi đêm giáp Tết, căn bếp nhỏ của nhà tôi luôn sáng rực lửa từ nồi bánh tét. Mẹ ngồi bên chân bếp, tay trở cẩn thận từng chiếc bánh, ánh mắt theo dõi ngọn lửa bập bùng như đang nghĩ ngợi gì xa xôi lắm. Tôi thường ngồi cạnh, nghe mùi thơm của lá chuối, mùi khói thở vào tóc và quần áo, nghe mẹ kể về những cái Tết mẹ còn nhỏ chỉ vỏn vẹn: “Hồi đó nghèo, không có gì có nhiều, chỉ cần có đòn bánh tét là đủ đầy lắm rồi”.
Tôi nhìn bàn tay mẹ, những vết chai mờ trên đầu ngón, vết nứt nhẹ vì gió lạnh và nước. Đôi bàn tay ấy, dù thô ráp, đã ôm cả tuổi thơ tôi trong những mùa Tết sum vầy.
Đêm giao thừa, mẹ luôn là người sau cùng rời khỏi bàn thờ. Bóng dáng dịu dàng, nghiêm trang khi thắp hương, đôi môi khấn nguyện những điều mà tôi chưa bao giờ nghe rõ. Nhưng tôi biết, trong lời khấn ấy, mẹ cầu cho gia đình bình an, cho tôi luôn vui vẻ,và đâu đó, chắc có chút mong ước mẹ dành riêng cho bản thân – dù điều đó có lẽ luôn là sau cùng.
Có những lần, tôi bắt gặp hình ảnh mẹ đứng yên bên hiên nhà như muốn cảm nhận thật kỹ, thật chậm thời khắc thiêng liêng. Tôi hỏi: “Mẹ thấy Tết vui không?”. Mẹ trả lời ngắn gọn: “Chỉ cần gia đình sum họp là vui”.
Vì vậy mà trong tôi, Tết không chỉ là sum vầy. Tết là ánh mắt dịu dàng của mẹ khi nhìn gia đình hội tụ đông đủ. Tết là tiếng cười của mẹ khi mâm cơm được mang ra và mọi người khen “ngon lắm.” Tết là bóng dáng mẹ bước vào bếp mỗi tờ mờ sáng mùng 1, ân cần pha ấm trà để đón khách đến cúng ông bà.
Tôi biết, Tết của mẹ là những hy sinh thầm lặng, là niềm vui đơn sơ khi thấy được mọi người hạnh phúc. Nhưng Tết của tôi, mãi mãi là mẹ. Là đôi tay đã mòn mỏi bởi gió sương, là bóng dáng nhỏ gầy vẫn giữ những mùa Tết trọn vẹn, đủ đầy.
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép của tác giả hoặc bằng văn bản của CBT Việt Nam. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Các cuộc thi viết | Podcast Cây Bút Trẻ | Quy định hoạt động |
Cộng đồng trên Facebook | Cộng đồng nhóm Zalo | GIỌNG THU VÀNG 2025 |
0 Comments