Mây của trời hãy để gió mang đi


     Con người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc yếu lòng, cần một người để cùng chia sẽ nỗi buồn, cần một bờ vai để dựa dẫm. Từ khi mẹ mất, tôi đã tự tạo cho mình một cái vỏ bọc mạnh mẽ, trốn trong đó sống qua ngày. Dần dần, tôi chẳng màng đến thế sự nữa. Nhưng đâu ai biết rằng: tôi là một cô gái, cũng yếu đuối, cũng cần người để sẽ chia, cần người để dựa dẫm như bao người khác cho dù có mạnh mẽ tới đâu.

    Năm tôi học lớp bốn, tức mới 9 tuổi, bác sĩ chuẩn đoán mẹ tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Điều này đồng nghĩa với việc mẹ tôi sẽ không qua khỏi, không còn sống được bao lâu nữa. Cái tin tức như sét đánh ngang tai, thế giới của tôi bỗng chốc sụp đổ. Và đó cũng là lúc cuộc sống của tôi trở nên nhạt nhẽo, vô vị.

    Không lâu sau đó, mẹ tôi mất. Ở cái độ tuổi đang ăn, đang lớn nhưng cũng dễ bị tổn thương nhất này, khoảng thời gian đó đối với tôi thật là vô nghĩa, cuộc sống tuy tự do nhưng cũng như sống trong ngục tù tăm tối. Ba thì suốt ngày rượu chè, chẳng chịu cố gắng làm ăn. Vì là con một, nên trong nhà chỉ mình tôi gánh vác mọi thứ. Tôi thật sự cảm thấy chán nản, nhiều khi muốn chết đi cho xong. Nhưng rồi lại nghĩ đến những tâm nguyện trước lúc đi xa của mẹ, những ước mơ chưa được thực hiện của tôi, nên tôi đã cố gắng sống, sống cho cuộc sống có ý nghĩa hơn. Lâu dần, tôi như bị chai sạn trước những biến cố lớn mà không ai có thể vượt qua, chỉ có tôi vô tâm. Cho đến khi, ba đưa người phụ nữ đó về nhà, và cậu… bước vào cuộc sống của tôi.

    Đó là một hôm trời trong, nắng gắt. Như thường lệ, tôi vẫn ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ ngắm những đám mây trắng xốp nhẹ nhàng trôi giữa nền trời xanh mát, trên tay là cuốn tiểu thuyết mà tôi vừa mới mua. Tiếng chim lảnh lót trên cành cây sau vườn. Không khí thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ của cỏ non. Tất cả như một bức tranh phong cảnh, đậm chất của một buổi sáng mùa hạ.

    Tiếng xe máy vọng lại từ xa, rất quen thuộc. Tôi thầm nghĩ: “Sao ba lại về giờ này chứ?” Chiếc xe đi vào trong sân, tắt máy. Một tiếng nói quen thuộc vang lên:

    -“Vân, ra đây ba nói chuyện chút.”

    Tôi nghi hoặc đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Đập vào mắt tôi là hình ảnh người phụ nữ xa lạ. Tôi hỏi ba:

    -“Có chuyện gì không ba?”

    -“Vân, từ nay, đây là mẹ mới của con.” Ba trả lời một cách thản nhiên.

    Nghe hai từ “mẹ mới” thốt ra từ miệng ba, tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Sao vậy chứ? Mẹ mất cũng đã hơn 8 năm, ba có người khác cũng là chuyện bình thường, nhưng… nhưng sao tôi lại thấy đau lòng như vậy chứ? Thấy tôi thất thần, ba gọi:

    -“Vân? Con sao vậy?”

    -“Dạ, không có gì thưa ba.” Đáp lời ba, tôi quay sang người phụ nữ đó: “Con chào dì.”

    Dì đó mỉm cười: “Chào con.”

    Nụ cười đó… lại làm tôi nhớ tới mẹ. Đã lâu lắm rồi, cũng hơn 8 năm rồi, tôi đã không còn cảm thấy trong lòng đau đớn như vậy. Tôi mỉm cười lại, nhìn lại dung mạo người phụ nữ đó. Mái tóc đen, dài chấm lưng được buộc gọn gàng sau gáy, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt hình trái xoan rất dễ mến. Ấn tượng đầu tiên đây là một người phụ nữ của gia đình. Tôi bất giác thấy nực cười, sóng mũi cay cay, cổ họng như nghẹn lại. Tôi nhẹ nói:

    -“Con tên Hạ Vân, dì cứ gọi con là Vân đi.”

    Dì đó gật đầu, nói: “Dì tên Thanh Thúy.”

    Tôi thoáng ngỡ ngàng, rồi mỉm cười: “Con vào phòng học bài đây.”

    Tôi quay đầu về phía ba tôi nói. Thoáng thấy nụ cười mãn nguyện trên khóe môi của ba, tôi thấy tim mình lại nhói lên. Ông gật đầu.

    Tôi qua đầu chạy thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại và khóa trái. Bây giờ, cái vỏ bọc bên ngoài của tôi đang dần dần sụp đổ. Tôi nghe thấy một nỗi sợ hãi đang thét lên trong tim mình. Nước mắt không tự chủ lăn dài trên má rồi rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.

    Rất nhiều câu hỏi tôi tự đặt ra nhưng lại không có cách nào lí giải nỗi. Chẳng lẽ ông trời đang cố trêu đùa tôi sao?

    Tôi cố gắng bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, đi vào phòng tắm rửa mặt. Tiếp theo tôi với lấy cái điện thoại, bật bài hát mà tôi thích nhất, im lặng ngồi trên giường ngắm bầu trời. Nhưng bây giờ tôi không còn tâm trạng để hưởng thụ nữa, chỉ đơn giản là ngắm mà thôi.

    Ngồi như vậy rất lâu, đến khi thấy chân mình có chút tê, tôi giật mình nhìn đồng hồ. Đã 7 giờ tối. Bước ra khỏi phòng, căn nhà tối om, chắc hai người đó đã đi khỏi. Tôi bật đèn, đóng cửa rồi lấy xe đạp đi ra ngoài. Bây giờ đã là giờ tối, đèn hai bên đường được bật lên, những tia sáng màu vàng cam chiều lên con đường nhựa. Hình ảnh như thực như mơ. Tôi thấy tâm tình mình có khá hơn chút ít, nhưng lại đạp xe trên đường một cách vô thức. Tôi thật sự không biết mình sẽ đi đâu.

    Sau một hồi lòng vòng, tôi rẽ vào công viên, để xe bên đường và chọn một băng ghế đá khuất người ngồi xuống. Công viên giờ này rất vắng, chỉ có mấy ông cụ, bà cụ đi dạo. Làn gió mát lạnh mang theo mùi hương của đất quyện vào trong không khí. Những tia sáng từ chiếc đèn vàng sẫm ngã xuống, in bóng tôi dưới mặt đất càng thêm thê lương. Không gian vô cùng yên tĩnh, làm cho tôi như một thể tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Cảm giác cô đơn len lỏi trong lòng. Bỗng một giọng nói vô cùng trầm tĩnh vang lên bên tai tôi:

    -“Sao cậu lại ngồi đây vào giờ này?” Đó là Phong, bạn cùng lớp của tôi.

    -“Không có gì.” Tôi đáp.

    Phong nghi hoặc nhìn tôi:

    -“Cậu có tâm sự? Nói cho tớ nghe đi.”

    Giọng nói của Phong trầm nhưng rất mềm mại, khiến cho nỗi uất ức trong lòng tôi lại trào lên. Tôi thực sự không chống cự nỗi mà òa lên khóc, khóc như một đứa trẻ. Ánh mắt Phong thoáng chút bối rối:

    -“Tớ cho cậu mượn bờ vai nhé!”

    Phong ngồi sát bên tôi, lặng lẽ nhìn tôi khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác, mà người đó lại là một thằng con trai. Chắc có lẽ, cái vỏ của tôi đã bị phá vỡ khi nghe giọng nói của Phong.

    Sau khi khóc xong, tôi xốc lại tinh thần, nói:

    -“Cám ơn cậu, Phong.”

    -“Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu yếu đuối như vậy.” Phong nói.

    -“Vậy sao? Chắc có lẽ cái vỏ của tớ dày quá, cậu không nhìn thấy cũng đúng thôi.” Tôi trả lời.

    -“Vân này, tớ…có chuyện muốn cho cậu biết.” Phong bỗng trở nên ấp úng.

    -“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi lại, chăm chú nhìn vào mắt Phong.

    -“Tớ… tớ…tớ thích cậu.”

    Tôi giật mình, trong đó có một chút ngạc nhiên xen thêm một chút bối rối. Thật sự đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với tôi. Tôi không biết phải làm như thế nào với tình huống này cả. Tôi hỏi lại Phong:

    -“Tại sao lại là tớ?”

    -“Không có lí do.”

    -“Từ khi nào?”

    -“5 năm trước, cho đến bây giờ.”

    -“….” Tôi thật không biết nói gì nữa, ngạc nhiên đến nỗi tôi mở to hai mắt nhìn Phong, thoáng chút bối rối, Phong nhẹ giọng nói:

    -“Tớ chỉ nói cho cậu biết thế thôi, dù thế nào đi nữa thì tớ… vẫn thích cậu.”

    -“Cậu… nói thật chứ?”

    -“Tất nhiên.” Vừa trả lời, Phong vừa nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng cậu. Một mùi hương dịu nhẹ của cỏ non trên người Phong làm tôi vừa có cảm giác an toàn, vừa có cảm giác ấm áp. Tôi mỉm cười đáp:

    -“Cảm ơn cậu… Cảm ơn cậu rất nhiều.”

    Sau hôm đó, cậu xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của tôi. Và tôi cũng tự nhiên xem cậu như cuộc sống của mình.

   Cậu đã cho tôi một thế giới mới tươi đẹp hơn, đem lại cho tôi cảm giác an toàn hơn. Và quan trọng hơn cả, cậu là người duy nhất tôi chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, cho tôi một bờ vai để dựa dẫm.                                                                                                                                  Tác giả: Hạ Vân

Bình Luận

© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm  đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn!
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM
Danh sách thành viên Giới thiệu chung Quy định hoạt động
Các câu hỏi/đáp về CBT Trang vàng Cộng đồng CÂY BÚT TRẺ AUDIO

1 Comments

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Em tìm lại mình trong màu nắng Tháng Tư Nơi khoảng trời dường như chỉ một màu trong suốt Cánh đồng Loa kèn khoác á...
Căn phòng bỗng chùng chình Tiếng xì xầm, to nhỏ Áo trắng hồn nhiên quá Khung cửa nhìn Lo ra … Phố ngoài kia hố...
Ta đọc lại bài thơ đêm qua rồi bật khóc Muộn chiều nay…bụng đói cồn cào Những ngày cuối năm thiên hạ xôn xa...
Người nơi ấy giờ xa xôi quá Chẳng thể gần cho thỏa ước mơ Nụ Xuân e ấp đợi chờ Gửi trong muôn nẻo tình thơ t...
Trời lành lạnh, gió tạt vào lòng nghe buốt rát Những chiếc lá vàng rơi lững thững phía triền đông Con vẫn tha hươ...
Gác nhỏ đêm nay một mình ta Nhìn hoa tuyết rụng trắng sân nhà Đêm khuya lạnh lẽo nghe trong gió Chợt thấy giai n...
Nhằm điều chỉnh một số định hướng hoạt động mới, Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam thông báo về một số thay đổi với thành viên (sẽ có hiệu lực thực hiện từ ngày 30/1/2024) như sau: ĐỐI VỚI THÀNH VIÊN ...
Sau thời gian hơn 04 tháng diễn ra, cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh” đã nhận được tất cả 40 bài tham gia dự thi của 40 tác giả. Trong đó, có 33 bài dự thi được duyệt qua vòn...
Lâu lắm rồi mình chẳng viết được gì cả, không nổi một câu thơ, chẳng vẹn một ý truyện. Thỉnh thoảng, những đêm buồn như thế này, mình lại ngồi đọc những bài viết được đăng tải trên website, đọc nhữ...
Tạm biệt mái trường – Thơ Hương Tràm
Tôi tìm nhặt cánh Phượng rơi Mùa hạ đã đến, chợt trời đổ mưa Đâu rồi Hạt nắng lưa thưa Ve ngân h...
Kết quả cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh!”
Sau thời gian hơn 04 tháng diễn ra, cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh” đã n...
Những điều Má không kể…!
Nó nhớ lúc nhỏ thứ quen thuộc nhất là bóng lưng của má. Đi đâu má cũng chở nó theo trên cái xe đ...
Mùa xuân có một thiên thần…
Thế rồi, mùa xuân năm ấy có một Thiên thần, đã mãi bay đi. Mẹ đã xa rời chúng tôi, không một lời...
Chị ấy tên là Hồng, biệt danh là Pink!
Cho dù câu chuyện có đang đi vào bế tắc, chỉ cần chị nói vài câu là mọi thứ sẽ vui vẻ. Chị biết ...
Ước mơ của Mẹ!
Xin lỗi mẹ vì có những lúc khiến mẹ phải buồn, con luôn muốn nói với mẹ dù con ngại ngùng đôi ch...
Thứ Ba, Tháng Tư 16, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Hai 08, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Hai 07, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Ba, Tháng Hai 06, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Một 22, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Một 21, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Một 11, 2024 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 31, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 31, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Mười Hai 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 23, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 23, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Một 05, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Một 04, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Sáu, Tháng Chín 29, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Chủ Nhật, Tháng Chín 24, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Chín 18, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Chín 17, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 13, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 06, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Tám 30, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 28, 2023 CÂY BÚT TRẺ Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 28, 2023 CÂY BÚT TRẺ Thơ
Chủ Nhật, Tháng Tám 27, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Tám 23, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 21, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 14, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Tám 05, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thông tin - Kiến thức
Thứ Ba, Tháng Tám 01, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Ba, Tháng Bảy 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Sáu, Tháng Sáu 30, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Tản văn
Thứ Hai, Tháng Sáu 26, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Sáu 01, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Năm 20, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Năm 15, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ