Mây của trời hãy để gió mang đi
Con người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc yếu lòng, cần một người để cùng chia sẽ nỗi buồn, cần một bờ vai để dựa dẫm. Từ khi mẹ mất, tôi đã tự tạo cho mình một cái vỏ bọc mạnh mẽ, trốn trong đó sống qua ngày. Dần dần, tôi chẳng màng đến thế sự nữa. Nhưng đâu ai biết rằng: tôi là một cô gái, cũng yếu đuối, cũng cần người để sẽ chia, cần người để dựa dẫm như bao người khác cho dù có mạnh mẽ tới đâu.
Năm tôi học lớp bốn, tức mới 9 tuổi, bác sĩ chuẩn đoán mẹ tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Điều này đồng nghĩa với việc mẹ tôi sẽ không qua khỏi, không còn sống được bao lâu nữa. Cái tin tức như sét đánh ngang tai, thế giới của tôi bỗng chốc sụp đổ. Và đó cũng là lúc cuộc sống của tôi trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Không lâu sau đó, mẹ tôi mất. Ở cái độ tuổi đang ăn, đang lớn nhưng cũng dễ bị tổn thương nhất này, khoảng thời gian đó đối với tôi thật là vô nghĩa, cuộc sống tuy tự do nhưng cũng như sống trong ngục tù tăm tối. Ba thì suốt ngày rượu chè, chẳng chịu cố gắng làm ăn. Vì là con một, nên trong nhà chỉ mình tôi gánh vác mọi thứ. Tôi thật sự cảm thấy chán nản, nhiều khi muốn chết đi cho xong. Nhưng rồi lại nghĩ đến những tâm nguyện trước lúc đi xa của mẹ, những ước mơ chưa được thực hiện của tôi, nên tôi đã cố gắng sống, sống cho cuộc sống có ý nghĩa hơn. Lâu dần, tôi như bị chai sạn trước những biến cố lớn mà không ai có thể vượt qua, chỉ có tôi vô tâm. Cho đến khi, ba đưa người phụ nữ đó về nhà, và cậu… bước vào cuộc sống của tôi.
Đó là một hôm trời trong, nắng gắt. Như thường lệ, tôi vẫn ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ ngắm những đám mây trắng xốp nhẹ nhàng trôi giữa nền trời xanh mát, trên tay là cuốn tiểu thuyết mà tôi vừa mới mua. Tiếng chim lảnh lót trên cành cây sau vườn. Không khí thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ của cỏ non. Tất cả như một bức tranh phong cảnh, đậm chất của một buổi sáng mùa hạ.
Tiếng xe máy vọng lại từ xa, rất quen thuộc. Tôi thầm nghĩ: “Sao ba lại về giờ này chứ?” Chiếc xe đi vào trong sân, tắt máy. Một tiếng nói quen thuộc vang lên:
-“Vân, ra đây ba nói chuyện chút.”
Tôi nghi hoặc đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Đập vào mắt tôi là hình ảnh người phụ nữ xa lạ. Tôi hỏi ba:
-“Có chuyện gì không ba?”
-“Vân, từ nay, đây là mẹ mới của con.” Ba trả lời một cách thản nhiên.
Nghe hai từ “mẹ mới” thốt ra từ miệng ba, tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Sao vậy chứ? Mẹ mất cũng đã hơn 8 năm, ba có người khác cũng là chuyện bình thường, nhưng… nhưng sao tôi lại thấy đau lòng như vậy chứ? Thấy tôi thất thần, ba gọi:
-“Vân? Con sao vậy?”
-“Dạ, không có gì thưa ba.” Đáp lời ba, tôi quay sang người phụ nữ đó: “Con chào dì.”
Dì đó mỉm cười: “Chào con.”
Nụ cười đó… lại làm tôi nhớ tới mẹ. Đã lâu lắm rồi, cũng hơn 8 năm rồi, tôi đã không còn cảm thấy trong lòng đau đớn như vậy. Tôi mỉm cười lại, nhìn lại dung mạo người phụ nữ đó. Mái tóc đen, dài chấm lưng được buộc gọn gàng sau gáy, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt hình trái xoan rất dễ mến. Ấn tượng đầu tiên đây là một người phụ nữ của gia đình. Tôi bất giác thấy nực cười, sóng mũi cay cay, cổ họng như nghẹn lại. Tôi nhẹ nói:
-“Con tên Hạ Vân, dì cứ gọi con là Vân đi.”
Dì đó gật đầu, nói: “Dì tên Thanh Thúy.”
Tôi thoáng ngỡ ngàng, rồi mỉm cười: “Con vào phòng học bài đây.”
Tôi quay đầu về phía ba tôi nói. Thoáng thấy nụ cười mãn nguyện trên khóe môi của ba, tôi thấy tim mình lại nhói lên. Ông gật đầu.
Tôi qua đầu chạy thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại và khóa trái. Bây giờ, cái vỏ bọc bên ngoài của tôi đang dần dần sụp đổ. Tôi nghe thấy một nỗi sợ hãi đang thét lên trong tim mình. Nước mắt không tự chủ lăn dài trên má rồi rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.
Rất nhiều câu hỏi tôi tự đặt ra nhưng lại không có cách nào lí giải nỗi. Chẳng lẽ ông trời đang cố trêu đùa tôi sao?
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, đi vào phòng tắm rửa mặt. Tiếp theo tôi với lấy cái điện thoại, bật bài hát mà tôi thích nhất, im lặng ngồi trên giường ngắm bầu trời. Nhưng bây giờ tôi không còn tâm trạng để hưởng thụ nữa, chỉ đơn giản là ngắm mà thôi.
Ngồi như vậy rất lâu, đến khi thấy chân mình có chút tê, tôi giật mình nhìn đồng hồ. Đã 7 giờ tối. Bước ra khỏi phòng, căn nhà tối om, chắc hai người đó đã đi khỏi. Tôi bật đèn, đóng cửa rồi lấy xe đạp đi ra ngoài. Bây giờ đã là giờ tối, đèn hai bên đường được bật lên, những tia sáng màu vàng cam chiều lên con đường nhựa. Hình ảnh như thực như mơ. Tôi thấy tâm tình mình có khá hơn chút ít, nhưng lại đạp xe trên đường một cách vô thức. Tôi thật sự không biết mình sẽ đi đâu.
Sau một hồi lòng vòng, tôi rẽ vào công viên, để xe bên đường và chọn một băng ghế đá khuất người ngồi xuống. Công viên giờ này rất vắng, chỉ có mấy ông cụ, bà cụ đi dạo. Làn gió mát lạnh mang theo mùi hương của đất quyện vào trong không khí. Những tia sáng từ chiếc đèn vàng sẫm ngã xuống, in bóng tôi dưới mặt đất càng thêm thê lương. Không gian vô cùng yên tĩnh, làm cho tôi như một thể tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Cảm giác cô đơn len lỏi trong lòng. Bỗng một giọng nói vô cùng trầm tĩnh vang lên bên tai tôi:
-“Sao cậu lại ngồi đây vào giờ này?” Đó là Phong, bạn cùng lớp của tôi.
-“Không có gì.” Tôi đáp.
Phong nghi hoặc nhìn tôi:
-“Cậu có tâm sự? Nói cho tớ nghe đi.”
Giọng nói của Phong trầm nhưng rất mềm mại, khiến cho nỗi uất ức trong lòng tôi lại trào lên. Tôi thực sự không chống cự nỗi mà òa lên khóc, khóc như một đứa trẻ. Ánh mắt Phong thoáng chút bối rối:
-“Tớ cho cậu mượn bờ vai nhé!”
Phong ngồi sát bên tôi, lặng lẽ nhìn tôi khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác, mà người đó lại là một thằng con trai. Chắc có lẽ, cái vỏ của tôi đã bị phá vỡ khi nghe giọng nói của Phong.
Sau khi khóc xong, tôi xốc lại tinh thần, nói:
-“Cám ơn cậu, Phong.”
-“Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu yếu đuối như vậy.” Phong nói.
-“Vậy sao? Chắc có lẽ cái vỏ của tớ dày quá, cậu không nhìn thấy cũng đúng thôi.” Tôi trả lời.
-“Vân này, tớ…có chuyện muốn cho cậu biết.” Phong bỗng trở nên ấp úng.
-“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi lại, chăm chú nhìn vào mắt Phong.
-“Tớ… tớ…tớ thích cậu.”
Tôi giật mình, trong đó có một chút ngạc nhiên xen thêm một chút bối rối. Thật sự đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với tôi. Tôi không biết phải làm như thế nào với tình huống này cả. Tôi hỏi lại Phong:
-“Tại sao lại là tớ?”
-“Không có lí do.”
-“Từ khi nào?”
-“5 năm trước, cho đến bây giờ.”
-“….” Tôi thật không biết nói gì nữa, ngạc nhiên đến nỗi tôi mở to hai mắt nhìn Phong, thoáng chút bối rối, Phong nhẹ giọng nói:
-“Tớ chỉ nói cho cậu biết thế thôi, dù thế nào đi nữa thì tớ… vẫn thích cậu.”
-“Cậu… nói thật chứ?”
-“Tất nhiên.” Vừa trả lời, Phong vừa nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng cậu. Một mùi hương dịu nhẹ của cỏ non trên người Phong làm tôi vừa có cảm giác an toàn, vừa có cảm giác ấm áp. Tôi mỉm cười đáp:
-“Cảm ơn cậu… Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Sau hôm đó, cậu xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của tôi. Và tôi cũng tự nhiên xem cậu như cuộc sống của mình.
Cậu đã cho tôi một thế giới mới tươi đẹp hơn, đem lại cho tôi cảm giác an toàn hơn. Và quan trọng hơn cả, cậu là người duy nhất tôi chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, cho tôi một bờ vai để dựa dẫm. Tác giả: Hạ Vân
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Danh sách thành viên | Giới thiệu chung | Quy định hoạt động |
Các câu hỏi/đáp về CBT | Trang vàng Cộng đồng | CÂY BÚT TRẺ AUDIO |
1 Comments