[Cuộc thi] Gửi anh – người thương cũ – Tác giả Mì


Bạn đã từng yêu một người đến chết đi sống lại chưa? Bạn đã từng yêu một người đến đau thấu tim gan mà vẫn không chịu buông tay chưa? Bạn đã từng yêu một người đến từ bỏ mọi thứ, từ bỏ luôn cả bản thân mình chưa?

Hôm nay, vẫn là quán nhỏ yên tĩnh nằm lọt thỏm giữa dãy nhà cao tầng. Hôm nay, vẫn là góc cửa sổ cuối phòng vắng ánh nhìn cùng tách ca cao đá hoà quyện hương sữa ngọt nhàn nhạt vấn vương. Hôm nay, vẫn là tôi với chiếc váy màu cherry đã cũ, đôi giày cao gót đau chân, chiếc đồng hồ đeo tay anh tặng. Anh biết không, tất cả dường như chưa từng rời đi kể từ ngày đầu tiên ta gặp nhau nơi này, duy chỉ có anh sao lại thất hẹn, giờ đã qua lâu nhưng sao anh vẫn chưa đến như mỗi lần ta gặp nhau?

À, anh chẳng còn bên cạnh tôi nữa rồi.

Anh rời đi để tìm một khoảng trời mới cao hơn, trong hơn và phóng khoáng hơn. Tất cả những gì anh muốn là được tự do như ngọn gió, du ngoạn khắp muôn nơi mà không bị ràng buộc như chiếc diều chỉ mãi nương nhìn theo gió còn bản thân thì vẫn chỉ mãi có thể ngừng lại trong khoảng trời nhỏ bé. Anh cứ như kẻ du hành cô độc vô tình bước ngang qua biển khơi rồi rời đi không hề nuối tiếc, thứ để lại duy nhất chứng minh anh từng hiện hữu nơi này là những dấu chân trên cát nhờ sóng dập tan, trôi theo dòng nước lạnh.

Tất cả kỉ niệm từng chung đôi giờ chỉ còn là dĩ vãng. Tháng ngày bên nhau nay như cuốn phim đã đến hồi kết. Vì thế, tôi biết anh sẽ không bao giờ xuất hiện thêm một lần nào trong cuộc sống đơn điệu này của tôi nữa.

Anh sẽ không còn đến cùng chiếc mũ cối hài hước, nụ cười tươi rói những ngày nắng lên. Anh sẽ không còn đến cùng chiếc ô nhỏ, khuôn mặt sốt sắng những ngày mưa đổ. Anh sẽ không còn đến cùng chiếc áo khoác dày, lông mày cau có những ngày thời tiết trở lạnh. Anh cũng sẽ không còn đến cùng chiếc quạt nhỏ đáng yêu, đôi mắt lưỡi liềm vô cùng chiều chuộng.

Sài Gòn hôm nay lạnh lắm anh à, xuân sắp về mà mưa vẫn chưa chịu dứt. Người qua kẻ lại chẳng ai thấu, cảm giác lạnh trong lòng chắc chẳng ai hơn tôi. Tôi biết, rời đi anh thật ra chẳng quá quan trọng, đó chỉ đơn giản là một bước ngoặc khác của cuộc đời dài ngoằng ngoẵng này. Rời đi anh, trời vẫn đẹp và cuộc sống vẫn cứ thế mà tiếp diễn, mọi thứ xung quanh không hề ngừng lại khi anh không còn tồn tại nơi này. Tôi hiểu, hiểu rất rõ điều đó, chỉ là lại không thể tự chủ được bản thân, có thứ gì đó trong lồng ngực trái cứ nhói đau từng cơn.

Anh bảo tôi đi, bảo cho tôi cách làm sao để có thể yên lòng bình thản sống tiếp những ngày tháng sau này không anh… khi anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống tẻ nhạt của tôi?

Tôi yếu đuối quá phải không anh? Người con gái anh từng rất yêu, người con gái anh từng tin tưởng rất nhiều không ngờ lại nhẫn tâm khiến anh thất vọng… Xin lỗi!

Nhưng anh à, tuy tôi có thể dối lòng rằng tôi không nhớ anh nhưng lí trí cứ nhắc mãi thì tôi biết phải làm thế nào cho nguôi ngoai bây giờ? Những khoảnh khắc bên nhau từng hạnh phúc trong phút chốc trở mặt thành con dao cứ mỗi giây lại cứa vào tim tôi một nhát sâu cạn không đều, đau cũ chưa dứt lại thêm đau mới, nhói lắm anh biết không?

Mưa càng lúc càng to, từng hạt mưa nặng trĩu đến nhói lòng. Người đi kẻ lại vô tình, anh lạnh tâm, tôi nặng tình khiến tình yêu này kết thúc trong buâng khuâng, chẳng ai thấu rõ lí do ta xa lìa, là do tình đứt hay do trời đổ mưa?

Anh từng bảo tôi rằng, lí do để ta bên nhau là không có, lí do xa nhau thì càng không. Nếu thật sự tồn tại hai từ “lí do” trong tình yêu thì âu cũng chỉ là lừa dối. Yêu là mù quáng. Đã yêu thì chẳng còn phân định rõ đúng sai… Và khi tình cạn thì tình đứt, ai thấu rõ? Chỉ là trống rỗng trong lòng nên vẫn luôn cần cái gọi là “lí do” nào đó để lấp đầy khoảng trống đấy mà thôi.

Vẫn biết yêu là khổ nhưng ai nào ngại yêu? Đến đến đi đi, buộc ta nắm lấy, đi đi đến đến, không muốn cũng phải buông. Ta vốn biết, chẳng phương pháp khoa học hiện tại nào có thể giúp chữa vết thương lòng, vậy liều thuốc thời gian thật sự là liều thuốc duy nhất chữa lành hay chỉ đơn giản là liều thuốc tâm lý giúp ta tập sống quen dần với nỗi đau?

Yêu. Một từ có nhiều định nghĩa nhưng lại chẳng có định nghĩa nào đủ để định nghĩa đúng nó cả. Tôi yêu anh, nhưng cái yêu của tôi dành cho anh không mãnh liệt như những người con gái khác. Tình yêu của tôi nhẹ nhàng mà sâu lắng, tuy không thể vì anh mà từ bỏ bản thân nhưng lại có thể vì anh chống chọi với cả thế giới.

Yêu. Thiêng liêng lắm. Khi yêu một người ta có thể bất chấp để làm tất cả? Nhưng tôi lại không thể làm gì cả! Tôi không thể vì anh từ bỏ gia đình, từ bỏ công việc hay những ước mơ, tôi càng không thể vì anh mà từ bỏ mạng sống của mình. Ừ, tôi yêu anh, thậm chí yêu rất nhiều. Nhưng tôi yêu theo cách lí trí nhất có thể. Anh có giận tôi không? Tôi ích kỷ đến thế cơ mà.

Này, chàng trai. Tôi nhớ chuỗi ngày đầu tiên ta bên nhau.

Thu năm ấy có anh bên cạnh, lá vàng xào xạc đã khô héo cũng nhuộm màu hạnh phúc. Đông năm ấy có cái ôm từ anh, gió lạnh chỉ toàn hương cỏ mới. Xuân năm ấy có anh nắm lấy đôi tay ra mắt bạn bè, ngượng ngùng cũng khiến tôi nghiện cảm giác ấy. Hạ năm ấy có nụ hôn đầu từ anh, trời cũng bỗng chốc trở nên trong xanh hơn…

Anh. Tôi nhớ anh của ngày đó, ít nói nhưng chan chứa sự quan tâm. Anh thường bận rộn ngay cả khi ta hẹn hò. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ để tôi phải lạc lõng một mình. Anh vẫn luôn tìm cách khiến “cô gái của anh” mỉm cười, đôi khi là chiếc túi nhỏ anh mua được ven đường vì thấy hợp với chiếc váy hôm trước tôi diện, đôi khi là chiếc cài tóc có hình hoa cúc trắng tôi yêu hay chỉ là một câu chuyện cười nhảm nhí anh nghe được đâu đó và kể lại cho tôi để hai ta cùng cười.

Tôi nhớ, tôi từng gây ra cho anh bao phiền phức nhưng đều được anh chiều chuộng bỏ qua. Đôi lúc tôi nghĩ, anh rời xa tôi có chăng là vì bao chuyện đó hay không? Có chăng là vì bản thân người đã quá mệt mỏi với cái tính trẻ con nơi tôi?

Tôi từng rất bướng, phá hỏng nhiều công việc của anh nhưng anh cũng chỉ nhíu mày rồi xoa đầu nhẹ nhàng đầy cưng chiều, tối đến lại thức trắng đêm hoàn thành công việc, không một lời than trách, không một tiếng thở dài. Sau đêm đó, anh cảm lạnh và mắt có quầng thâm rất nặng, tôi xót anh nên mắt ươn ướt tưởng chừng sẽ khóc, anh bối rối không trách chỉ hôn nhẹ lên mi rồi nhận lỗi về mình.

Tôi từng rất hư hỏng, trèo cửa sổ ra khỏi nhà vào đêm khuya chỉ để chạy đến nhà anh, kéo anh đang khoác trên người bộ áo ngủ lười nhác cùng đi xem mưa sao băng “hiếm gặp”, khi ấy nhìn khuôn mặt anh giật thót rồi ôm chặt tôi vào lòng ngó trái nhìn phải sợ bị làm sao khi đêm khuya chạy bộ tận sáu kilomet đến đây. Vào khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra, có lẽ suốt đời này tôi cũng sẽ không quên được khuôn mặt của anh. Anh à, thật ra khi ấy tôi rất sợ nhưng lại lo anh trách phạt nên giả vờ giả lả cười lấy lòng…

Tôi từng rất to gan, nhịn ăn sụt hẳn bảy cân trong một tuần chỉ vì thích đôi giày thể thao mới. Một chiều công tác về đột xuất, anh đến đón tôi tan trường, mặt anh ngỡ ngàng rồi tức đỏ cả lên khi biết lí do, hôm ấy anh quẳng tôi vào quán ăn cạnh nhà kêu một bàn đầy thức ăn khiến bà chủ trố mắt nghi ngờ mình nghe nhầm, còn bản thân thì chạy ngược chạy xuôi tìm mua cho tôi đôi giày đó, đến tận hôm nay tôi vẫn nhớ mãi đôi mắt anh hằn đỏ lớn tiếng trách tôi sao không xin anh để mua mà lại chọn cách nhịn ăn ngu xuẩn đến thế.

Tôi cũng từng rất ham chơi, nhận lời mời đi xem phim của anh bạn đẹp trai khối trên, nói dối anh rằng bản thân sẽ đi ăn sinh nhật của đứa bạn cùng lớp. Sau đó không ngờ anh lại tìm số điện thoại của người tôi nói, gọi hỏi thẳng rồi lập tức bỏ dở việc đến tận cinema lôi cổ tôi về, anh khi ấy lạnh lùng đến đáng sợ nhưng tôi lại lì lợm còn dám cả gan cười khi cậu ta nói anh là anh trai tôi, đó là lần thứ hai anh lớn tiếng chốn đông người cũng chỉ vì để xác nhận lại thân phận của mình, ngay giây phút ấy, tôi thắc mắc liệu anh không phải theo nghề freelance thì chắc anh sẽ bị đuổi việc mất rồi phải không?

Còn biết bao là kỉ niệm anh nhỉ? Nhưng tất cả lại bị anh vùi chôn tận nơi nào rồi. Anh của bây giờ khác xưa lắm, anh của bây giờ bận rộn hơn xưa nhiều lắm, anh của bây giờ thương người con gái khác mãnh liệt lắm.

Gió lùa cho những chiếc lá lìa cành dẫu không đành, tôi phải làm sao để níu giữ chiếc lá cuối cùng còn sót lại sau cơn mưa tầm tã?

Thời niên thiếu cứ thế trôi dạt mãi, tận hôm nay ta đã thành “người trưởng thành”. Tuy thế, tình cảm nơi tôi lại chưa từng thay đổi, chỉ có anh là khác dần đi. Anh trở nên lạnh lùng, lười quan tâm và hay bức bối lúc bên cạnh tôi hơn. Có phải anh đã chán với việc chăm cô bạn gái lúc nào cũng vô tư quậy phá như trẻ nhỏ rồi không?

Anh không nói nhưng tôi biết, anh đang bận quan tâm người con gái khác rồi. Chàng trai của tôi, trực giác của một người con gái rất chính xác, chỉ cần anh lỡ biểu hiện ra ngoài một ít thôi, chỉ một ít thôi cũng đủ để họ hiểu vị trí hiện tại của bản thân mình trong trái tim anh rồi.

Nhưng anh đừng phiền lòng khi nghe được điều đó, tôi sẽ không làm loạn mọi chuyện lên đâu. Chàng trai của tôi và cô gái ấy hóa ra rất rất xứng đôi, thật đấy!

Tuy sau tất cả những gì ta trao cho nhau đều không có kết quả tốt đẹp, nhưng tôi cũng rất muốn cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã cho tôi bao kí ức tươi đẹp để sau này hồi tưởng lại, tôi có thể mỉm cười hạnh phúc. Và cảm ơn anh khi từng ấy năm bên nhau nhưng anh lại chưa bao giờ đòi hỏi hay cướp mất thứ gì từ tôi, ngoại trừ trái tim thiếu nữ từng rất nhiệt huyết một thời.

Ấy vậy mà tôi cứ luôn cười ghẹo khi anh bị mọi người chê cười vì vẫn chỉ dừng lại ở những nụ hôn với mối tình đã hơn sáu năm, cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu rõ câu nói chiều hôm ấy của anh “Không gì là mãi mãi cả, anh không muốn em hận anh.”

Người tôi yêu. Thì ra tháng ngày anh không bên cạnh nữa cũng không quá khó khăn như tôi từng nghĩ. Đúng như anh nói, chuyện gì rồi cũng sẽ lặng dần đi. Tập sống một mình, đi một mình và tự quan tâm chính bản thân mình, hóa ra tôi vẫn có thể làm được rất tốt, tốt hơn cả lúc anh chưa đến bên và làm xáo trộn cuộc sống yên bình trước đây của tôi.

Tôi chẳng mong anh hứa điều gì nữa cả khi đoạn tình cảm từng rất tuyệt này nay trở nên như vậy, tôi biết mình không còn tư cách đó nữa. Nhưng anh có thể hứa với tôi một lần cuối? Nếu đã lựa chọn rời xa tôi, hứa với tôi rằng anh sẽ luôn hạnh phúc được chứ, người con trai tôi yêu?

Hôm nay tôi đã khóc rất nhiều anh à, khóc nhưng chẳng vì lí do gì cả, cứ thế mà chui tọt vào phòng vệ sinh rồi khóc thôi. Chắc hẳn anh sẽ ngạc nhiên lắm, khoảng thời gian ta bên cạnh nhau dài như vậy dù tôi luôn bướng bĩnh nhưng cũng chỉ duy nhất một lần nhịn không được rơi nước mắt cơ mà.

Vẫn nhớ khi ấy anh đang áp lực với công việc vì chuyện gì đó liên quan tới sếp mới của anh nên khá mệt mỏi và luôn vô tình bỏ rơi tôi, tôi khi ấy chỉ biết im lặng ngồi cạnh ghế sô pha nơi anh nghỉ ngơi để ngắm khuôn mặt gầy gò của anh. Bỗng một ngày, tôi bật khóc khi thấy anh tiều tụy đến xương cũng lộ rõ ra, tuy tiếng khóc của tôi chỉ vang thành những cái nấc rất khẽ, vậy mà lại có thể đánh thức anh đang chìm trong giấc ngủ sâu. Anh choàng tỉnh giấc với khuôn mặt hoang mang rồi theo quán tính kéo tôi đứng dậy nhìn quanh người kiểm tra. Sau đó, anh ôm chặt tôi vào lòng, vòng tay anh to lớn vỗ về đầy ấm áp, anh nghĩ rằng có người bắt nạt tôi khi anh đang ngủ. Tôi chỉ còn biết lau khóe mi thật nhanh rồi cười tươi vì câu nói xuẩn ngốc của anh. Cuối cùng, anh cũng hiểu rõ lí do, cười nhạo lại tôi cho đến khi tôi ngượng chín mặt thì trao cho tôi nụ hôn thật sâu khi tôi không phòng bị. Sau hôm ấy, anh từ bỏ công việc khiến anh mỏi mệt và đầy xa lạ, quay trở lại là anh của tôi, anh trở lại thành người tôi yêu.

Nhưng chắc anh không ngờ, ngày mà anh buông lời từ biệt, ngày mà tấm lưng anh lạnh lùng quay đi không chút vấn vương, tim tôi đau và mắt tôi lệ cay. Tôi đã khóc, khóc như một đứa trẻ bị lạc mất bố mẹ, mọi người đi qua đều nhìn tôi e ngại nhưng tôi không màng, tôi chỉ biết anh sẽ phải rời đi, tôi chỉ biết anh đã chọn người con gái khác thay thế tôi rồi. Tim tôi lúc ấy rất đau, bầu không khí như ngưng trệ khiến việc cơ bản nhất là hít thở cũng trở nên khó khăn, tôi nghĩ tôi sẽ đau đến ngất đi mất. Nhưng rồi không, tôi đứng dậy, vừa đi vừa khóc quay về nhà. Ngày hôm sau tỉnh giấc, khi ánh bình minh tràn vào ô cửa nhỏ làm lấp lánh những giọt sương còn đọng lại, tâm tôi bình tĩnh đến lạ nhưng cái bình tĩnh đó khiến chính bản thân tôi cảm thấy xa lạ.

Thời gian dần trôi, mọi chuyện cũng đã bình yên trở lại như ngày anh chưa đến. Nhưng anh à, anh rời đi bỏ lại khoảng trời xanh trong không gợn mây, không buồn nhưng không hề hạnh phúc, mới việc cứ xảy đến theo sắp xếp rồi lại rời đi theo lịch trình một cách nhàm chán. Tôi từng thầm vui mừng vì nghĩ nỗi đau đó sẽ không còn lăp lại một lần nào nữa. Nào ngờ hôm nay tôi vẫn thế, đứa trẻ trong tôi vẫn còn lạc hướng chưa tìm được lối ra.

Mọi thứ xung quanh luôn ồn ào đến thế, cuộc sống nơi đây luôn náo nhiệt như vậy, tình cảm trong tôi luôn nồng thấm như thế chỉ có anh là khác rồi, anh thay đổi. Đôi lúc tôi rất muốn như những người con gái khác khóc lóc và hờn trách người yêu của mình khi anh ta muốn rời bỏ. Nhưng tôi không thể, thời gian bên nhau đủ dài để tôi biết anh đã quá mỏi mệt và phiền chán với mọi thứ nên mới quyết định rời đi. Tôi biết, tôi không nên ích kỷ thêm lần nào nữa, tôi lựa chọn để anh ra đi.

Không gian chung quanh quá chật hẹp, kí ức dài dằng dẵng cất đâu cho vừa bây giờ, ai giúp tôi với?

Từng nhớ, anh luôn cho rằng tôi trẻ con, cả ngày lêu lỏng chơi bời rồi kiếm chuyện quậy phá khiến anh phiền lòng, anh không nhớ rằng là anh đã bảo thích tôi như vậy, vô lo vô ưu vì không muốn thấy tôi thụ động.

Từng nhớ, anh luôn cho rằng tôi vô tâm, nô đùa vô tư với mọi chàng trai, cô gái khiến anh ghen tuông, anh không nhớ rằng anh là người bắt tôi phải mở lòng trò chuyện với mọi người vì tôi từng mắc căn bệnh tự kỷ.

Từng nhớ, anh luôn cho rằng tôi yêu anh ít hơn anh yêu tôi khiến anh luôn là người kéo dài đoạn tình cảm này, anh không nhớ rằng chính anh là người từ chối mọi cử chỉ, hành dộng yêu thương tôi dành cho anh vì anh bảo anh mới nên là người thực hiện những việc này.

Anh. Sau này, nếu anh có hiểu thấu hay nhận ra tôi của quá khứ thì xin anh hãy biết quý trọng người con gái bên cạnh anh khi đó nhiều hơn nữa nhé. Chẳng người con gái nào yêu anh mà không biểu hiện ra như tôi đã từng, nhưng tôi tin chắc hẳn ai cũng có cách yêu của riêng mình và cô gái đó yêu anh rất nhiều, yêu hơn cả bản thân mình cũng như tôi yêu anh vậy.

***

Ngày hôm qua, tôi bước trên đoạn đường chúng ta vẫn thường hẹn hò. Đã lâu không quay trở về, nay ngang qua thấy xa lạ lắm. Quán chè cô Ba đã đổi chủ rồi đấy anh, vậy mà khi ấy cô bảo sẽ không về lại miền Trung nữa khiến tôi và anh vui vẻ vì có thể dắt những đứa trẻ của hai ta nếm thử vị hẹn hò của cha mẹ chúng. Tất cả tưởng chừng không thể thay đổi thì ra đều có thể xảy ra. Khi ấy còn nhỏ, chưa rõ sự đời, tưởng rằng chỉ cần nắm chặt tay nhau, được anh trao nụ hôn thì xem như đã có nhau trọn cuộc đời này. Ai hay dòng đời trôi nhanh, lòng người thay đổi, tình hợp rồi tình tan, người từng rất thân quen cũng trở nên xa lạ.

Tôi vẫn nhớ lời dặn của anh là không được về trễ hơn mười giờ rưỡi vì sẽ rất nguy hiểm, bao lâu nay dù đã xa nhau nhưng tôi vẫn còn tuân theo. Vậy mà hôm ấy tôi chợt nhớ ta chấm dứt rồi, tất cả những lời hứa câu hẹn khi xưa đều chỉ còn là câu nói thoảng vui tai mà thôi.

Tôi đứng lại trên con đường từ khi phố xá vừa lên đèn đến khi các cửa hiệu tối mịt mùng khóa trái mà vẫn không có ý định sẽ rời đi một bước. Tôi đang bận tìm lại anh và tôi của ngày xưa anh à, nhưng hóa ra cuối cùng tất cả chỉ là tự tôi ảo tưởng, mọi chuyện đã lỡ có mang đi hàn lại thì vẫn đó mối nối dễ nứt.

Gió trở lạnh, mưa phùn thấm ướt vai tôi, thì sao cơ chứ? Đôi chân đã quá mỏi mệt để có thể bước tiếp, tôi nghĩ mình cần tĩnh lặng để lấy lại can đảm tiến lên đoạn đường phía trước một mình. Lặng người nhìn cái biển hiệu cuối đường nhòe nhòe hàng chữ xanh mờ nhạt buồn chán. Tôi giật mình, anh đã thật sự rời xa tôi rồi sao anh?

Hóa ra bao lâu nay, tất cả những việc tôi làm anh đều không nhớ. Vì không nhớ nên không biết trân trọng, vì không nhớ nên rời đi không chút tiếc thương…

Gửi anh – người thương cũ!

Bình Luận

© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm  đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn!
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM
Danh sách thành viên Giới thiệu chung Quy định hoạt động
Các câu hỏi/đáp về CBT Trang vàng Cộng đồng CÂY BÚT TRẺ AUDIO

0 Comments

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Em tìm lại mình trong màu nắng Tháng Tư Nơi khoảng trời dường như chỉ một màu trong suốt Cánh đồng Loa kèn khoác á...
Căn phòng bỗng chùng chình Tiếng xì xầm, to nhỏ Áo trắng hồn nhiên quá Khung cửa nhìn Lo ra … Phố ngoài kia hố...
Ta đọc lại bài thơ đêm qua rồi bật khóc Muộn chiều nay…bụng đói cồn cào Những ngày cuối năm thiên hạ xôn xa...
Người nơi ấy giờ xa xôi quá Chẳng thể gần cho thỏa ước mơ Nụ Xuân e ấp đợi chờ Gửi trong muôn nẻo tình thơ t...
Trời lành lạnh, gió tạt vào lòng nghe buốt rát Những chiếc lá vàng rơi lững thững phía triền đông Con vẫn tha hươ...
Gác nhỏ đêm nay một mình ta Nhìn hoa tuyết rụng trắng sân nhà Đêm khuya lạnh lẽo nghe trong gió Chợt thấy giai n...
Nhằm điều chỉnh một số định hướng hoạt động mới, Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam thông báo về một số thay đổi với thành viên (sẽ có hiệu lực thực hiện từ ngày 30/1/2024) như sau: ĐỐI VỚI THÀNH VIÊN ...
Sau thời gian hơn 04 tháng diễn ra, cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh” đã nhận được tất cả 40 bài tham gia dự thi của 40 tác giả. Trong đó, có 33 bài dự thi được duyệt qua vòn...
Lâu lắm rồi mình chẳng viết được gì cả, không nổi một câu thơ, chẳng vẹn một ý truyện. Thỉnh thoảng, những đêm buồn như thế này, mình lại ngồi đọc những bài viết được đăng tải trên website, đọc nhữ...
Tạm biệt mái trường – Thơ Hương Tràm
Tôi tìm nhặt cánh Phượng rơi Mùa hạ đã đến, chợt trời đổ mưa Đâu rồi Hạt nắng lưa thưa Ve ngân h...
Kết quả cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh!”
Sau thời gian hơn 04 tháng diễn ra, cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh” đã n...
Những điều Má không kể…!
Nó nhớ lúc nhỏ thứ quen thuộc nhất là bóng lưng của má. Đi đâu má cũng chở nó theo trên cái xe đ...
Mùa xuân có một thiên thần…
Thế rồi, mùa xuân năm ấy có một Thiên thần, đã mãi bay đi. Mẹ đã xa rời chúng tôi, không một lời...
Chị ấy tên là Hồng, biệt danh là Pink!
Cho dù câu chuyện có đang đi vào bế tắc, chỉ cần chị nói vài câu là mọi thứ sẽ vui vẻ. Chị biết ...
Ước mơ của Mẹ!
Xin lỗi mẹ vì có những lúc khiến mẹ phải buồn, con luôn muốn nói với mẹ dù con ngại ngùng đôi ch...
Thứ Ba, Tháng Tư 16, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Hai 08, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Hai 07, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Ba, Tháng Hai 06, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Một 22, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Một 21, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Một 11, 2024 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 31, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 31, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Mười Hai 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 23, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 23, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Một 05, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Một 04, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Sáu, Tháng Chín 29, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Chủ Nhật, Tháng Chín 24, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Chín 18, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Chín 17, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 13, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 06, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Tám 30, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 28, 2023 CÂY BÚT TRẺ Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 28, 2023 CÂY BÚT TRẺ Thơ
Chủ Nhật, Tháng Tám 27, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Tám 23, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 21, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 14, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Tám 05, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thông tin - Kiến thức
Thứ Ba, Tháng Tám 01, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Ba, Tháng Bảy 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Sáu, Tháng Sáu 30, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Tản văn
Thứ Hai, Tháng Sáu 26, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Sáu 01, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Năm 20, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Năm 15, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ