Màu phượng đỏ – Tác giả Ngọc Huệ
…Tin chắc sẽ không quên, bởi ai đó đã từng nói, “Quá khứ mãi mãi không chết”. Phải! Quá khứ chỉ qua đi như một cuộn phim ghi hằn trong kí ức. Ở đó có giọng nói của cha, dáng hình của mẹ, có cánh đồng vàng thơm mùi rơm mới, có tiếng sáo mục đồng bay vút cánh diều xanh, có thanh âm trầm ấm người thầy, có bàn tay dịu hiền người cô, có bụi phấn trắng tinh bám vào bảng đen mà giảng dạy nghĩa ân, có tiếng cười của một thuở hồn nhiên, tinh nghịch đùa vui, có nước mắt ân hận, lỗi lầm của một thời tuổi dại…
Nước sông Tiền qua bao mùa mưa nắng vẫn yên bình, lững lờ chở nặng phù sa mang về từ vùng thượng nguồn cho quê mình thêm trù phú, cho sen nở thắm tươi tô hồng đất Tháp quanh năm. Mấy cánh phượng cuối mùa rơi theo cơn gió, rớt xuống mặt sông rồi cùng con nước dâng đồng. Đã đầu thu nên sắc phượng cũng thôi gay gắt mà dịu dàng, đằm thắm, e ấp vài chùm nở muộn, bé tí ti, xanh non mềm yếu. Những trái phượng đầu tiên cũng kết cành sau ba tháng chắt chiu trong chiếc nhụy hoa trắng nõn, nhẹ hương. Lá phượng e ấp mở bung, vươn cao khều nhẹ đám mây trắng chùng chình, là đà theo gió.
Vậy là, thu đã về.
Lũ trò nhỏ chúng tôi lại tất bật sửa soạn cho ngày đến trường chào năm học mới. Nào sách vở, áo quần, cặp, viết… Mọi thứ được mua về trong tâm trạng háo hức, trông chờ mà cũng có chút bâng khuâng, lo lắng. Năm nay tôi vào lớp 10. Trường mới, bạn mới, thầy cô mới… Không biết tôi có thích nghi với môi trường đầy xa lạ mà cũng lắm thân quen ấy không? Không biết tôi sẽ quen thêm những người bạn thế nào? Và chương trình học nữa, nó có khó lắm không? Rồi thầy cô có còn nuông chiều chúng tôi như thời cấp hai trẻ dại?
Rời bàn học, tôi ra ngồi bên bến sông, nơi có cây phượng già soi bóng nước. Con nước vẫn lững lờ trôi, vẫn ngày ngày lớn ròng nối liền hai bờ trong đục. Chẳng biết trong hành trình tìm về biển cả, qua trăm sông nghìn suối, có bến bờ nào làm con nước nhớ thương? Nhớ mấy tháng trước, tôi cùng lũ bạn còn ngồi dưới gốc phượng giống thế này mà kể cho nhau nghe những ước mơ và dự định trong tương lai. Có đứa bước tiếp vào phổ thông, có đứa học nghề, cũng có đứa rời xa mái trường theo gia đình bươn chải, lo toan cho cuộc sống được no ấm, đủ đầy. Bạn nhặt cánh phượng rơi mà xếp thành con bướm thắm cho tôi ép vào trang lưu bút có hai từ “nhớ mãi” thật to như một lời hứa sẽ giữ trong lòng hình ảnh ngôi nhà chung có thầy cô, bè bạn…
Cánh phượng ngày nào tươi sắc thắm, giờ đã mục nát, sẫm đen trên màu xanh cỏ dại hoặc đã trôi dến nơi nào xa lắm. Chắc chúng trôi vào kỉ niệm êm đềm của thời áo trắng đầy mơ mộng, vui tươi. Tuổi học trò thật giản đơn nhưng cũng đâu kém phần sâu lắng, thiết tha khi trong lòng mỗi đứa học sinh đều có lời thầy cô tâm tình, dạy bảo. Đâu phải chỉ i tờ, chữ nghĩa, văn chương hay những định luật cứng nhắc. Thầy cô còn dạy cả nhân cách làm người, dạy chúng tôi biết ước mơ, biết khát vọng ở tương lai, biết tin tưởng vào cuộc sống, biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã… Những thứ ấy, thầy cô chỉ bảo chúng tôi bằng cả trái tim nhà giáo muôn đời vẫn sục sôi nhiệt huyết đưa đò. Giờ nhìn lại trang giấy học trò in dòng lưu bút, tôi như thấy lại thầy cô trong từng nét chữ nghiêng nghiêng.
Tôi thấy thầy tôi với nụ cười hiền đã hát cho lớp nghe bài “Hỏi vợ ngoại thành” dưới ánh trăng vàng đêm trung thu ngày ấy. Tôi thấy thầy trên bục giảng với những tiết học qua nhanh và đọng lại là bài học về cách sống, lòng tin và trách nhiệm trong mọi việc mình làm… Tôi thấy cô tôi qua ánh mắt buồn, nhìn tôi rồi khẽ bảo “Em làm cô thất vọng quá”. Tôi thấy nước mắt cô rơi nhưng vẫn mỉm cười mà an ủi “Em đã làm tốt lắm rồi… Chỉ tại không có thời gian…”. Tôi thấy… thấy nhiều lắm, những niềm vui, nỗi buồn, thành công, thất bại, những tự ti, mặc cảm và những giọt nước mắt trong nối tiếc của chính mình. Ở thời cấp hai tôi có rất nhiều vấp ngã, mà phía sau nó luôn là thầy cô, bạn bè động viên, khích lệ tôi phải mạnh mẽ đứng lên bước tiếp.
Tôi đưa mắt nhìn chú cún nhỏ Lulu đang trêu đùa cùng sợi nắng cuối chiều. Chú quay tròn mấy vòng trên sân gạch bởi muốn đuổi theo chiếc đuôi ngắn ngủn của mình. Có lẽ mệt rồi nên chú ngoeo ngoẩy cái đuôi xinh, ánh mắt long lanh nhìn về phía hoàng hôn đỏ ối. Chắc chú cũng như tôi, nhìn kí ức đã qua mà nghe lòng da diết nhớ thương. Tự dưng, dòng status sáng nay lại chợt hiện về trong trí nhớ… “Các em sắp vào lớp 10, sắp có trường học mới, thầy cô mới, bạn bè mới, không biết có còn ai nhớ đến ngôi trường cũ, thầy cô cũ không nhỉ?”. Tin chắc sẽ không quên, bởi ai đó đã từng nói, “Quá khứ mãi mãi không chết”. Phải! Quá khứ chỉ qua đi như một cuộn phim ghi hằn trong kí ức. Ở đó có giọng nói của cha, dáng hình của mẹ, có cánh đồng vàng thơm mùi rơm mới, có tiếng sáo mục đồng bay vút cánh diều xanh, có thanh âm trầm ấm người thầy, có bàn tay dịu hiền người cô, có bụi phấn trắng tinh bám vào bảng đen mà giảng dạy nghĩa ân, có tiếng cười của một thuở hồn nhiên, tinh nghịch đùa vui, có nước mắt ân hận, lỗi lầm của một thời tuổi dại…
Nhưng dẫu có là gì đi nữa, tôi vẫn sẽ ghi nhớ nó, nó vẫn sẽ là hành trang theo tôi bước tiếp đoạn đường phía trước để chạm đến ước mơ và khát vọng riêng mình, để nụ cười sẽ lại thắm tươi trên vành môi của bao người thân thương tôi kính trọng, quý yêu. Hãy cứ tự tin bước chân lên cho cuộc sống thêm phần ý vị, bởi mọi vật đều được sinh ra để góp cho đời thêm sắc hương. Dù trắng thanh tao, dù đen huyền bí, dù xanh hi vọng, dù đỏ ước mơ… thì mây vẫn cứ bay đến phương trời xa mới để thấy hết cái rộng lớn, bao la của trời đất, cái hùng vĩ, kiêu sa của núi thẳm, sông dài. Dù là cơn gió nhẹ mang hơi ấm ngày xuân hay cuồng phong bão dữ thì gió vẫn cứ thổi cho đất trời thêm thanh mát, sạch trong. Dù bình minh rộn rã chim ca, dù hoàng hôn hư ảo, diệu huyền, mặt trời vẫn cứ tỏa vàng tia nắng tạo khoảng trong xanh cho con người tự thanh lọc mình sau mỗi hành trình đi qua.
Vài cánh phượng khẽ rơi, nghiêng mình chạm mặt nước sông tạo thành mấy vòng tròn to dần, sóng sánh bóng hoàng hôn. Gió lại thổi và phượng lại rơi. Phượng rơi để hiểu rằng phượng đã có một thời hoa thắm, để nhắc nhớ phượng đã đỏ rực điểm tô sân trường suốt ba tháng hè hiu quạnh, không tiếng cười, không giọng nói, im lìm một góc gió lay… Ừ, phượng đỏ lắm… Đỏ như màu của kí ức hôm qua, màu của tuổi hoa niên thắm tươi dòng mực tím… Và kí ức học trò thời cấp hai thân thương ấy, tôi xin được gói lại bằng màu phượng cuối thu, rồi cất vào một góc nhỏ nơi trái tim mình. Một ngày, khi cảm thấy mình mệt nhoài phía gian truân, tôi sẽ lại giở nó ra để nghe lòng mình ấm áp, để tôi có thể mỉm cười trước ngàn cám dỗ, đua chen, và để nó luôn bên tôi mà thủ thỉ với tôi rằng: Cần lắm một cơn gió để bay đi…
Tác giả: Ngọc Huệ
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Danh sách thành viên | Giới thiệu chung | Quy định hoạt động |
Các câu hỏi/đáp về CBT | Trang vàng Cộng đồng | CÂY BÚT TRẺ AUDIO |
0 Comments