Phép nhân với số 0
Yêu đơn phương giống như một phép nhân với số 0. Cho dù tình cảm tôi dành cho em có lớn đến vô cực thì kết quả cuối cùng vẫn là số 0.
Lúc tôi sẵn sàng để trở thành một bờ vai vững chãi để che chở cho người yêu thì em lại trả lời bằng ánh mắt lạnh lùng. Tôi đã khờ dại đi sau em qua những con đường vắng lặng, lặng lẽ ngồi bên em những chiều nước mắt tràn mi. Tôi mơ hồ cho rằng em nhìn thấu sự chân thành của mình, và nụ cười của em khi bên tôi đã có thể xóa nhòa đi nỗi đau trong quá khứ.
Nhưng bỗng một ngày, hắn ta quay về và đem em rời xa vòng tay tôi. Nỗi sợ bắt đầu lớn dần trong những đêm mòn mỏi đợi chờ tin nhắn của em. Người ta nói “Chẳng có ai là quá bận rộn cả, vấn đề chỉ là họ chẳng đủ yêu thương để quan tâm bạn mà thôi” .Tôi đã tức giận đến tím mặt. Bởi như thế là không công bằng, tôi đã ở bên lúc em yếu đuối nhất. Còn hắn ta chỉ đem lại cho em những nỗi buồn, vậy có lý gì mà em lại yêu hắn ta hơn tôi. Nhưng tôi đã quên rằng…
Yêu đơn phương giống như một phép nhân với số 0. Cho dù tình cảm tôi dành cho em có lớn đến vô cực thì kết quả cuối cùng vẫn là số 0. Vì những năm tháng tôi dành cho em vẫn chưa từng được em đáp lại tình cảm… Nó vẫn luôn là số 0.
Tình yêu tôi dành cho em là sự vụng dại của một gã trai lần đầu biết rung động. Tôi đã trót yêu cái dáng vẻ mảnh khảnh trong chiều đông xám nghoét, yêu luôn đôi môi hồng tươi cười mỗi sớm mai. Còn em… Nếu không yêu tôi sao mỗi ngày em lại dậy sớm để tặng tôi một hộp cơm, sao em lại khoác tay tôi trong mọi bữa tiệc. Em có biết mỗi hành động của em đều tiếp thêm sức mạnh để tôi đập tan màn băng trong trái tim em không? Em đã quá tàn nhẫn với tình cảm của tôi rồi. Mọi người xung quanh đã khuyên rằng tôi sẽ chẳng thay đổi được em. Nhưng đâu đó từ sâu thẳm trong đôi mắt em tôi nhận thấy được chút tình cảm em dành cho tôi. Thế nên tôi mới cố gắng hết sức để vẫy vùng trong sự lạnh lùng mà giành giật với hắn ta.
Liệu bên hắn em có còn nhớ về tôi. Em có bao giờ tự hỏi rằng những buổi chiều vàng nắng tôi không đi bên cạnh em nữa thì tôi sẽ làm gì không?. Tôi thì chẳng thể quên được bóng hình em, nên vẫn tản bộ trên con đường quen mỗi ngày, nhưng nó không còn là hoàng hôn nữa mà là bình minh. Vì tôi sợ sẽ không kìm lòng được trước cái dáng vẻ mảnh khảnh mà ôm chầm lấy em. Tôi thực sự rất tò mò việc mình bốc hơi khỏi thế giới của em có khiến em chênh vênh không đấy? Tôi đã chọn cách ra đi, bởi làm phiền một người không yêu mình thật sự rất khó chịu cho cả đôi bên. Tôi cố gắng làm gì khi chỉ nhận lấy lạnh lùng, yêu thương làm chi để ôm về nỗi đau. Cả tôi và em đều đã đủ buồn để tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Chúc em hạnh phúc!
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép của tác giả hoặc bằng văn bản của CBT Việt Nam. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Các cuộc thi viết | Podcast Cây Bút Trẻ | Quy định hoạt động |
Cộng đồng trên Facebook | Cộng đồng nhóm Zalo | GIỌNG THU VÀNG 2025 |
0 Comments