Mấy cái đùm bọc của mẹ – Tản văn Danh Thắng


Mọi người có nhìn thấy cái túi đen đen kia không? Đố mọi người trong đó có gì đấy?

Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và ngoài trời

Hờ hờ, lắm lúc tôi cũng chẳng biết trong ấy có gì đâu, mẹ cho thì cầm đi thôi. Có khi là cân thịt, con cá, có lúc thì là bó rau, quả bưởi. Lắm khi còn chỉ là nắm rau sống mẹ cũng gói cho tôi mang đi với hàng tấn lý lẽ đơn giản mà cũng thuyết phục ghê gớm “Ngoài ấy đắt đỏ chứ có như ở quê đâu”, “Đi làm bận làm gì có thời gian mà đi mua”, “Đồ ăn ngoài đấy mất vệ sinh lắm”…

Tôi ra ở trọ đến nay phải được 6, 7 năm rồi. Thế mà mới chỉ hơn 1 năm nay, tức là từ khi đi làm mấy tháng, tôi mới nhận ra một trong những cái chân lý vô cùng to lớn của cuộc đời này liên quan đến mấy cái đùm bọc của mẹ.

Hồi còn sinh viên, tôi có một đặc điểm là nhất quyết không bao giờ mang đồ từ nhà ra Hà Nội, vì đơn giản, tôi không thích “tay xách nách mang” leo lên xe khách hay xe bus, rồi thậm chí là xe ôm. Tôi cảm thấy sợ hãi mỗi khi người ta nhìn vào tôi tay cầm mấy cái đùm bọc rồi xì xào bàn tán. Tôi cũng chẳng nghe thấy họ nói gì đâu, nói chung không thích là không thích. Không mang thì sẽ chả có mà ăn, mà không có ăn thì nhịn. Nếu muốn, mẹ có thể gửi đồ từ quê ra, tôi sẽ mượn xe máy của bạn mà tự chở về, như thế sẽ chẳng có ai để ý nhiều đến tôi vì coi như là tôi đi chợ về.
Thế rồi một lần, thằng bạn cùng phòng trọ về quê, nó mang lên cái bao tải to đùng. Trong ấy là hàng tấn thứ, nhưng mà đặc biệt là một đống đùm bọc. Mở ra thì ôi dồi ôi, mẹ nó gói cho nó lên nguyên 1 mâm cỗ với đầy đủ từ rau, gà, xôi cho đến canh khoai tây. Rồi thằng còn lại cùng phòng tôi cũng mang lên 1 lần như thế, ngoài việc phải mang hẳn 2 cái xe đạp ra chở từ bến xe về thì sau mỗi chuyến ấy, chúng tôi lại được một bữa ăn no căng bụng.

Mấy thằng sinh viên ở với nhau vui vẻ và thoải mái lắm, và chính vì thỏa mái tôi lại đâm ra suy nghĩ. “Chúng nó mang đồ từ nhà đi mà mình lại chả mang được gì cho chúng nó cả”.

Thế là tôi bắt đầu thay đổi. Tôi bảo mẹ mua cho mấy thứ nhỏ nhỏ mà tôi có thể tống vào ba lô cho không ai nhìn thấy. Và lựa chọn tuyệt vời nhất mà tôi nghĩ ra đó là giò và chả. Một lần mang giò rồi lại 1 lần mang chả. Điệp khúc ấy cứ thế cho hết những năm tháng sinh viên của tôi dù ăn mấy thứ ấy nhiều cũng ngán. Rồi có khi là thêm cân khoai tây, mấy củ su hào, nhưng nói chung phải là thứ giấu được trong ba lô để không ai nhìn thấy.

Loài người cứ thế tiến lên, còn tôi thì cũng dần thay đổi. Tôi đi làm và bắt đầu kiếm ra tiền. Áp lực và cường độ công việc khiến tôi không thể ăn ở như 1 thằng sinh viên trước kia. Tôi phải kiếm 1 phòng trọ lớn hơn, ăn uống phải đầy đủ hơn mà lại không thể xin thêm tiền của gia đình. Lần này hoàn cảnh khiến tôi phải thay đổi.

Tôi phải mang nhiều đồ ăn ở quê đi để tiết kiệm chi phí. Tôi mang tất các thứ ở nhà đi, từ gạo, rau cỏ cho đến thịt cá, hoa quả. Dần thành quen, mang đồ ở nhà đi giải quyết cho tôi hẳn 2 vấn đề to đùng. 1 là tiết kiệm tiền và 2 là dùng thực phẩm sạch.

Nhưng sau nhiều lần mang đồ đi, tôi mới phát hiện ra 2 vấn đề kia chưa phải là to, cái to hơn cả là cái chân lý vô cùng to lớn tôi nói ở trên. “Chuẩn bị đồ cho tôi mang đi là niềm của mẹ”.

Cứ buổi tối trước khi đi, tôi lại nhận được mấy câu hỏi của mẹ “Mai có đi thẳng lên công ty không để mẹ mua đồ cho?”, “Mai có ăn thịt xay không?”, “Mai ăn rau gì?”…

Thi thoảng lại có mấy cô hàng xóm mang sang cho 1 thứ gì đó rồi bảo “Mẹ mày bảo mang qua cho con trai mang đi Hà Nội”. Mình thì thấy ngại ngại mà mấy cô bác ấy thì cười tươi đáo để. Rồi ngay cả mẹ tôi, cứ thấy ai hỏi mua thì nhiều thế là lại hớn hở “Mua cho con trai mang đi Hà Nội”. Xong rồi cái hiệu ứng ấy lây sang cả các bác tôi lẫn mấy người hàng xóm. Mọi người hăng hái cùng nhau chằng buộc các loại túi bóng lên con xe của tôi, tranh luận xem cái nào nên buộc ở đâu, buộc thế đã cân chưa…còn tôi thì đứng đó, ngắm mọi người làm việc, trong lòng vui vui thấy lạ.

Thế mới càng thấy, tình cảm của cha mẹ dành cho con cái luôn là vô bờ bến. Chỉ cái việc chuẩn bị đồ cho tôi mang đi thôi mà với mẹ, có lẽ vừa là niềm vui, niềm tự hào và cả niềm hạnh phúc nữa.

Nhận được thùng xốp chứa quà quê bố mẹ gửi, nữ sinh xa nhà khiến bao người ứa nước mắt chỉ vì 1 câu nói

Mẹ tôi thế đó, và tôi nghĩ bố mẹ nào thì cũng thế cả thôi. Thế nên tôi có vài lời gửi gắm đến các anh chị em công tác xa nhà thế này này: Vài thứ đồ ăn, vật dụng đơn giản chúng ta có thể mua ở bất kì đâu nhưng hãy cố gắng chịu khó đưa từ quê đi vì được chuẩn bị đồ cho chúng ta mang đi là những niềm vui và hạnh phúc to lớn của bố mẹ chúng ta.

Hãy luôn nhớ và làm điều đó nhé.
Như tôi đây này, mỗi khi dừng đèn đỏ với các đùm bọc quanh xe, tôi không còn ngại ngùng như trước, thay vào đó sẵn sàng quẳng cho bất kì ai nhìn tôi bằng 1 nụ cười thật tươi như muốn nói “Oai chưa! Đồ của mẹ tôi ở quê cho mang đi đấy nhé”.

Tác giả: Danh Thắng

Bình Luận

© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép của tác giả hoặc bằng văn bản của CBT Việt Nam. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm  đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn!
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM
Các cuộc thi viếtPodcast Cây Bút TrẻQuy định hoạt động
Cộng đồng trên FacebookCộng đồng nhóm ZaloGIỌNG THU VÀNG 2025
 

0 Comments

    Leave a Reply

    You must be logged in to post a comment.

    Mình lớn lên từ quê – trong một gia đình nông dân, nơi từng giấc mơ đều phải đánh đổi bằng rất nhiều nỗ lực. Mọi điều...
    Tham gia một chương trình, ai cũng mong là mình chiến thắng. Nhưng giải thưởng thì cũng chỉ có những số lượng nhất đị...
    Chẳng thể nào giấu mọi thứ vào đêm Ta khờ khạo tin vào những điều thiêng liêng nơi cõi thế Trăng vẫn tròn vành mỗi m...
    Khóm hoa hồng đỏ vòm trời Trăng hoa, hồ nước như lời con đây Nhớ Mẹ áo vải … tầng mây Chân cày cuốc đất như bay...
    Anh đi rồi mùa đông ở lại Chiều buồn như những buổi chiều xưa Trong mắt em xa xăm buồn có phải Hay tại trời vừa đỗ cơ...
    Tôi biết mình hơi ác khi nói những câu phũ phàng như thế, nhưng tôi không muốn các bạn tôi cứ đắm chìm trong đau khổ ...
    Suy cho cùng chúng ta đã là gì Chẳng thể gọi tình nhân hay tri kỷ Chỉ là cùng bước đi chung một đoạn Của đường đời n...
    Em ơi hoa cải nở vàng Heo may tháng chạp cho chàng nhớ ai Chiều về ngắm nụ hoa mai Thương cành đào nhỏ chờ hoài ngày ...
    Những ngày đông thật nhiều nhung nhớ Bởi chúng mình cách trở xa xôi Con tim thổn thức bồi hồi Chẳng ngăn lệ tủi m...
    Hưởng ứng tinh thần kỷ niệm 50 năm ngày Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước, CBT Việt Nam đã phát động mini game cho các giọng đọc trong GROUP GIỌNG THU VÀNG. Theo đó, mini game có chủ đề các g...
    BTC Giải thưởng Giọng Thu Vàng 2025 nhận được một số thư từ bạn đọc, các thí sinh và người nghe và theo dõi chương trình có kiến nghị về việc thay đổi thời gian diễn ra của 2 vòng thi trong khuôn k...
    Cuộc thi viết “Nơi ấy trong con” diễn ra từ ngày 02/10 – 31/12/2024 (đã qua 01 lần gia hạn). Cuộc thi là dịp để các tác giả, để những người có niềm đam mê viết sẽ thêm một lần nữa...
    Hoài niệm
    Cái nắng oi nồng không xoa dịu được bằng một cơn mưa vội vã, những hạt nước mắt li ti của trời có...
    Biến cố và trưởng thành!
    Cuộc sống tựa như một bức tranh với hai mảng màu đối lập: ánh sáng và bóng tối. Ánh sáng tượng tr...
    Giọng Ba trầm ấm dạy con trưởng thành
    Mấy ai xác định được thời gian trôi nhanh đến như thế nào. Mặc dù từng giây từng phút là bất biến...
    Góc nhỏ trong tim BiBo
    BiBo mang sự khiếm khuyết trên đôi môi lẫn đôi tai, vĩnh viễn mang sự hạn chế cả đời từ khi chào ...
    Khoảng trời màu trắng
    Hôm nay bầu trời xanh như màu áo em mặc hôm chia tay mùa hạ cuối, phượng vẫn ngời lên sắc đỏ như ...
    Bông hoa thanh xuân
     “Ôi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu…có loài chim đang hót âm thầm tựa như nói…” Khoa...
    Thứ Hai, Tháng 4 07, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Hai, Tháng 4 07, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Năm, Tháng 4 03, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Năm, Tháng 4 03, 2025 CBT Việt Nam Tản văn
    Thứ Tư, Tháng 4 02, 2025 CBT Việt Nam Tản văn
    Thứ Ba, Tháng 4 01, 2025 CBT Việt Nam Tản văn
    Thứ Ba, Tháng 4 01, 2025 CBT Việt Nam Tản văn
    Thứ Bảy, Tháng 2 01, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Tư, Tháng 1 29, 2025 CBT Việt Nam Thông báo Quản trị
    Chủ Nhật, Tháng 1 26, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Tư, Tháng 1 22, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Tư, Tháng 1 22, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Ba, Tháng 1 21, 2025 CBT Việt Nam Tản văn
    Thứ Sáu, Tháng 1 17, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Sáu, Tháng 1 17, 2025 CBT Việt Nam Thơ
    Thứ Sáu, Tháng 1 17, 2025 CBT Việt Nam Thơ