Tìm hạnh phúc nơi cõi mơ
Tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về những giấc mơ mang tên hạnh phúc. Giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ thôi nếu không dám thoát ra khỏi cái ngưỡng của giấc mơ. Mọi giấc mơ sẽ chẳng thể là hiện thực nếu không thực hiện. Và tôi sẽ chỉ là một kẻ ôm thứ mộng tưởng hoang đường.
Những đổ vỡ của mối tình cũ khiến cho những mảnh ghép cảm xúc của trái tim không còn nguyên vẹn nữa. Người ta thường mất đi niềm tin vào tình yêu. Bởi họ lại lo sợ về một cái kết giống như cái kết của mối tình trước đó.
Ở giữa lưng chừng của tuổi trẻ, tôi gần như mất đi những rung động về tình yêu. Đôi lần tôi nghĩ đến việc “quơ đại” một ai đó để yêu rồi tiến tới hôn nhân. Nhưng rồi lại có một thứ ma thuật vô hình ngăn cản. Thứ ma thuật ấy có lẽ là những vết xước còn đọng lại từ trong quá khứ.
Tôi vẫn khao khát về hạnh phúc, tôi nghĩ đó đơn thuần là bản năng của con người mà ai cũng có. Tôi vẫn luôn điên cuồng tìm tòi một thứ hạnh phúc.
“Cậu hãy yêu thêm lần nữa đi. Biết đâu rồi hạnh phúc sẽ lại ghé qua thì sao?”
Lan vẫn thường lải nhải với tôi về những điều ấy. Lan hay trách tôi về việc cứ hoài chìm vào nỗi đau trong quá khứ mà đánh mất cơ hội để có được hạnh phúc nơi hiện tại, thậm chí là cả tương lai.
Sau khi chia tay Quân, tôi cũng từng thử yêu thêm lần nữa. Vào năm hai Đại học, tôi quen Dũng. Tôi quen anh trong một lần tham dự sinh nhật của Lan. Anh bảo ngay từ phút giây đầu nhìn thấy, anh đã có những rung động về tôi. Bằng một cách nào đó anh biết được số của tôi.
“Sao anh lại yêu em?”
Tôi vẫn hay hỏi Dũng câu hỏi đó mặc dù tôi cũng không mấy để tâm đến câu trả lời. Bởi lẽ trong lòng tôi vốn không có hình bóng của anh. Dũng thật sự yêu tôi, tôi có thể cảm nhận rõ được điều đó. Còn tôi đối với anh chỉ là một nơi để tôi cố gắng lấp đầy những khoảng trống trong tim, để xoa dịu những vết xước từ mối tình cũ.
Sau cùng thứ tôi để lại cho Dũng chỉ là một thứ cảm xúc lừa dối. Dù cho anh có cố gắng thế nào thì tôi vẫn phụ lại tình cảm của anh. Rồi đến một ngày tôi rời khỏi anh. Tôi nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Càng ở bên anh chỉ càng làm cho anh thêm tổn thương.
Bản thân tôi cũng tồi tệ như những thương tổn đã chìm nghỉm trong quá khứ. Tôi không thể đối mặt với hiện tại, càng không thể tìm hạnh phúc ở nơi mà tôi không thể yêu thêm được ai. Khi đã quá lún sâu vào tình cảm nơi quá khứ, người ta khó lòng mà nhìn thấy điều tốt đẹp hơn ở hiện tại.
“Tớ sẽ chẳng thể yêu ai nữa.”
“Bởi cậu chỉ là kẻ mộng du đi tìm hạnh phúc tình yêu nơi cõi mơ.”
“Kẻ mộng du?”
“Đúng rồi! Cậu muốn hạnh phúc nhưng cậu chỉ dám dừng ở việc mơ thôi.”
Nếu không bước ra khỏi vùng an toàn có lẽ tôi sẽ không bao giờ tìm được bến đỗ của hạnh phúc. Nhưng khi con người ta đã ở trong vùng an toàn quá lâu, thường thì họ không muốn thoát ra nữa. Tôi cũng vậy, tôi sợ khi mình bước ra khỏi đó, bản thân lại lần nữa đối diện với những đau thương.
Một ngày mới ghé qua và tôi vẫn đang lạc trong thế giới của cõi mơ. Dù là ngày hay đêm thì tôi vẫn chỉ là một kẻ mộng du. Tôi thường hoài niệm về những gì đã rời xa. Kể cả việc đó khiến cho khoảng trống trong lòng tôi rộng lớn thêm.
Đã rất nhiều năm trôi, tôi vẫn nhớ về Quân. Việc cứ nhớ về cậu khiến cho những vết thương càng sâu hoắm và mưng mủ. Và rồi những tổn thương mà cậu để lại khiến cho thời gian cũng phải thua cuộc.
Những ngày đầu khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương với Quân, tôi không nghĩ rằng mình sẽ yêu cậu nhiều đến vậy. Chỉ cho đến khi cậu tìm thấy người mới có thể lấp đi khoảng trống cô đơn trong cậu và sau đó cậu lặng lẽ rời bỏ, tôi mới nhận ra mình yêu cậu nhiều như thế nào. Không một ai biết hay hiểu cho cảm giác đau đớn ấy cả. Kể cả những người từng bị tổn thương trong tình yêu. Mỗi một con người đều có cảm xúc riêng trong cùng một trường hợp nào đó. Nên sẽ không ai hiểu rõ được cảm nhận của ai.
Quân rời đi tôi như trở thành một con thuyền giữa lòng đại dương. Mọi thứ dần trở nên mơ hồ, không biết sẽ phải đi về hướng nào.
Vầng dương vẫn thức giấc mỗi ngày, nhưng con tim đã ngủ sâu trong quá khứ.
“Người ta dễ dàng mất đi người thật sự thương mình khi cứ không chịu thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ. Cậu cứ như thế thì dù cậu có đắm mình trong giấc mơ thì cậu vẫn chỉ là kẻ thất bại mà thôi.” Rất nhiều lần Lan khuyên tôi về việc thoát khỏi quá khứ. Tôi cũng nghĩ là mình cần phải thế. Chỉ là tôi vẫn chưa sẵn sàng cho việc đó.
Khi tôi chưa thật sự xóa nhòa được hình bóng của Quân. Có lẽ tôi vẫn nên là kẻ mộng du để tránh việc làm tổn thương người khác.
Lòng vẫn còn ngổn ngang những vết xước, những mảnh cảm xúc của trái tim vẫn chỉ là một thứ mơ hồ đầy lạ lẫm. Tôi lang thang trên con đường đông nghịt người qua lại. Những lúc thế này người ta mới cảm nhận được sự tột cùng của nỗi cô đơn.
Tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về những giấc mơ mang tên hạnh phúc. Giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ thôi nếu không dám thoát ra khỏi cái ngưỡng của giấc mơ. Mọi giấc mơ sẽ chẳng thể là hiện thực nếu không thực hiện. Và tôi sẽ chỉ là một kẻ ôm thứ mộng tưởng hoang đường.
Tôi vô tình gặp lại Quân. Chúng tôi chẳng thể lơ nhau như người xa lạ. Gặp lại cậu khiến cho lòng tôi lần nữa nổi lên con sóng, chỉ là nó không còn dữ dội như trước nữa. Và tôi cũng không còn cảm nhận được nỗi đau tận sâu đáy lòng. Còn tình yêu đối với cậu, tôi chỉ còn mường tượng được nó trong quá khứ. Có vẻ như thật sự tôi đã hết yêu cậu, những vết đau cũng đã hết, chỉ là tôi cứ không muốn thoát ra vực sâu của quá khứ thôi.
Tôi mời Quân vào một quán cà phê gần đó. Chúng tôi gần như chỉ im lặng nhìn nhau và thưởng thức ly cà phê. Tôi không biết phải mở lời thế nào và có lẽ cậu cũng thế. Tôi thường hay nghĩ về việc mình sẽ gặp Quân và nghĩ về việc sẽ phải ứng xử thế nào. Phần lớn câu trả lời của tôi là lơ đi như chưa từng quen biết. Nhưng một phần ít ỏi nào đó trong tôi vẫn muốn gặp lại, ngồi trò chuyện với cậu như một người bạn học cũ.
Tôi với Quân cùng học chung lớp trong những năm cấp ba. Cậu chính mà mối tình đầu của tôi. Tôi từng ngây thơ cho rằng chúng tôi sẽ mãi tay trong tay đến cuối cuộc đời này.
Trong lòng Quân chứa nhiều những khoảng trống mà gia đình để lại. Cậu được sinh ra một gia đình danh giá. Cha mẹ cậu cho cậu tất cả ngoại trừ tình thương. Họ chỉ chú trọng việc làm ăn việc tiền mà quên đi thứ mà mọi người con cần là sự quan tâm.
Tôi đã ở bên cậu, cố gắng lấp đầy những khoảng trống ấy, nhưng có lẽ với cậu như vậy vẫn chưa đủ. Rồi cậu tìm đến người mới, phủi bỏ mọi tình cảm chân thành mà tôi dành cho cậu.
“Cho đến tận bây giờ tớ vẫn không thấy mình hạnh phúc.” Quân cười với vẻ đầy chua xót.
“Tớ biết vì sao đấy!”
“Lần đó tớ tổn thương cậu là lỗi của tớ. Có lẽ vì thế mà tớ đang bị ông trời trừng phạt. Tớ không trân trọng tình cảm của cậu và sau đó chính người tớ chọn lựa lại hành động như tớ đã từng làm với cậu.”
“Tớ chẳng còn mảy may gì tới chuyện đó. Chúng ta thật sự rất giống nhau.”
“Giống nhau?”
“Chúng ta đều là những kẻ mộng du chỉ biết đi tìm hạnh phúc trong cõi mơ. Chúng ta cứ đắm mình trong quá khứ mà bỏ quên hiện tại. Muốn có hạnh phúc mà không biết nắm bắt.”
Tôi nhìn Quân và nhận ra chúng tôi thật giống nhau. Lúc nào cũng chỉ biết tìm ở nơi xa xăm nào đó mà quên béng mất hạnh phúc ngay cạnh mình. Đến một lúc nào đó cũng phải tỉnh giấc mà đối diện với hiện thực. Lang thang trong cõi mơ hoài đến một lúc nào đó cũng phải trở về nơi mình thuộc về.
Sau lần cuộc hội ngộ đó, tôi không thể dừng suy nghĩ về những gì mà Lan hay nói. Lan nói đúng, tôi không thể cứ chìm mãi vào khứ. Muốn có hạnh phúc thì không thể chỉ mơ thôi. Thời gian thật ra đã xóa nhòa những tổn thương mà quá khứ đẻ lại. Chỉ là tôi không chịu nhìn nhận thực tại mà thôi.
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép của tác giả hoặc bằng văn bản của CBT Việt Nam. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Các cuộc thi viết | Podcast Cây Bút Trẻ | Quy định hoạt động |
Cộng đồng trên Facebook | Cộng đồng nhóm Zalo | GIỌNG THU VÀNG 2025 |
0 Comments