Có những ngày như thế…


Đó là những ngày, động đâu cũng thấy hình hài nỗi nhớ, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng niềm thương. Là những ngày, chật vật đi tìm bình yên sau cả một thời gian dài đối mặt với giông tố và những sóng gió đầu đời của gian dối, của phản bội, của mất mát, ly tan. Là những ngày bắt đầu cho công việc, cho sự nghiệp, một mình bước chân vào đời, vào cuộc sống hối hả đầy bon chen với đôi chân trần, chẳng bấu víu, nhờ tựa được vào ai…

Có những ngày như thế, chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, chơi vơi, hoang hoải, mà đến chính bản thân cũng chẳng hiểu rõ mình đang vui hay đang buồn. Chỉ biết giữ trên môi một nụ cười, để đối mặt với cả thế giới ngoài kia…

Có những ngày như thế, nghịch ngợm trêu đùa, phá quấy chọc vui người khác. Để khi người ta hỏi sao nghịch thế, cũng chỉ biết cười, lòng xót xa, mắt chợt thấy cay cay, nén một tiếng thở dài, giá như ai đó thấy được ta cũng mệt mỏi như thế nào, giá như ai đó nhìn thấu giúp ta giọt nước mắt đang vùi sâu đằng sau những nụ cười kia để ta có thể vô tư mà òa khóc, mà gục ngã luôn, không cần phải cố gắng gượng chân đứng vững. Tự hỏi bản thân rằng như vậy có mệt không? Muôn lần muốn hét lên câu trả lời là có, mệt, thực sự rất mệt. Nhưng có lẽ, kiêu hãnh của bản thân chẳng cho phép mình yếu đuối. Niềm tin của bản thân chẳng còn đủ để một lần nữa dám dựa vào ai. Chỉ biết dựa vào chính mình. Rồi cũng chẳng biết đến khi nào mình không còn đủ sức để gắng gượng như thế nữa…

Có những ngày như thế, bướng bỉnh, khó bảo, khó chiều. Thay vì câu “vâng”, “dạ” dễ chịu, dễ nghe, lại chỉ ậm ừ cho qua. Ích kỷ với bản thân, với tất cả mọi người xung quanh, không chấp nhận lời xin lỗi của ai, cũng chẳng cho phép ai làm sai với bản thân mình điều gì đến lần thứ hai. Nếu có khi nào bất chợt trở về mình cũ của ngày xưa, vâng vâng dạ dạ, ai đó bảo sao nay lạ thế, ngoan thế. Lại chợt bật cười rồi thay đổi thái độ. Đôi khi, chính mình cũng chẳng biết đâu mới là mình, quen trong mắt người mới quen, lạ trong mắt người đã thân quen.

Có những ngày như thế, kết thúc đống công việc đầy ắp, kết thúc những mối quan hệ xã giao, trở về nhà cất câu chào ba mẹ, ăn bữa cơm chiều mẹ nấu rồi lết xác lên phòng, nằm dài trên chiếc giường quen thuộc, nước mắt cứ thế lăn dài trên khóe mi mà cũng chẳng biết tại sao. Cô đơn, trống rỗng. Con mệt mẹ ạ, ngàn lần muốn chạy xuống sà vào lòng mẹ rồi tâm sự, kể lể huyên thuyên như ngày còn bé, rằng nay có gì vui, rằng nay ai bắt nạt mình. Để mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc hỏi han, để mẹ bảo “Ngày mai mẹ sẽ tìm đứa đó tính sổ hộ con”. Rồi hai mẹ con lại cười giòn tan. Vậy mà, con cũng chẳng làm được, đã  bao lâu rồi, con thèm một cái ôm. Đã bao lâu rồi, con giữ khoảng cách với tất cả như thế. Đành thôi, mở nước thật to, cho những giọt nước lạnh xối thẳng vào mặt để con thấy tỉnh táo hơn, nhưng sao, con thấy đọng lại duy nhất chỉ một vị mà thôi: “mặn”. Những ngày ấy, mắt con lúc nào cũng sưng mọng, đỏ hoe, con có khóc đâu, là nước mắt cứ tự trào ra đấy thôi.

Có những ngày như thế, nửa đêm nghe tiếng mưa, lại giật mình tỉnh giấc, muốn bấm số gọi cho một ai đó, chỉ để cảm giác mình không lạc lõng, chỉ để biết mình vẫn còn ai bên cạnh. Nhưng làm gì có ai, giờ này, ai cũng ngủ ngon trong giấc mơ bình yên của chính họ. Họa chăng, chỉ có mình ta còn thao thức. Bất chợt đâu đó trong tiềm thức, chợt nhớ một người đã xa, một giọng nói ấm áp, dịu êm, một người của những ngày xưa – người lúc nào cũng sợ ta giật mình vì những cơn mưa, mà luôn gửi cho ta một tin nhắn “Anh chưa ngủ đâu, trời mưa quá, em có tỉnh thì gọi cho anh nhé”. Và khi ta bấm số gọi, người chỉ nhẹ nhàng hai chữ “Anh đây”. Tất cả cũng đủ để cảm thấy an yên, dù rằng biết, có thể người vẫn đang ngái ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi. Có một giọt nước mắt nhẹ rơi, “hạnh phúc”. Cảm ơn người đã cùng ta đi qua những ngày tháng giông gió như thế, để khi người vội vã rời xa, ra đi không một lời chào tạm biệt, đến một nơi xa lạ, cách nhau mấy chuyến bay dài, ta vẫn giật mình nửa đêm như thế, vẫn chưa quên một thói quen như thế. Người đi rồi, vẫn chưa có ai lấp đầy cho ta khoảng trống chơi vơi đó. Dù cho sau này, có đi qua bao yêu thương, chắc ta cũng không thể tìm lại bình yên ngày đó.

Có những ngày như thế, trốn tránh yêu thương, vô tình với mọi thứ, vô tâm với đủ điều dẫu biết mình đang làm tổn thương người khác. Xong rồi cũng kệ thôi, ai đến thì cứ đến, không ở được thì cứ đi. Xem như chúng ta chẳng đủ duyên, người chẳng đủ kiên nhẫn để yêu chiều một đứa bướng bỉnh và mang trong mình đầy thương tổn, hoài nghi như ta. Chưa đủ tin, và cũng chẳng muốn yêu.

Đó là những ngày, động đâu cũng thấy hình hài nỗi nhớ, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng niềm thương. Là những ngày, chật vật đi tìm bình yên sau cả một thời gian dài đối mặt với giông tố và những sóng gió đầu đời của gian dối, của phản bội, của mất mát, ly tan. Là những ngày bắt đầu cho công việc, cho sự nghiệp, một mình bước chân vào đời, vào cuộc sống hối hả đầy bon chen với đôi chân trần, chẳng bấu víu, nhờ tựa được vào ai.

Là những ngày, ôm đồm cho mình cả núi công việc, chỉ vì muốn bản thân trở nên thật bận rộn, thật mệt mỏi để không có thời gian nghĩ về những điều đã qua, để buồn, để mong. Là những ngày tìm quên trong nỗi nhớ chất đầy mỗi đêm, nhớ về một người thương ta bình yên, cùng một người lấy đi tất cả bình yên trong ta– một người ta nợ, một người nợ ta, những cái nợ mà cả cuộc đời chẳng thể trả cho nhau. Là những ngày, đi tìm liều thuốc chữa lành cho những vết thương trong tim và cả những cào xước trong tâm hồn bằng cách tự hành hạ cảm xúc của bản thân để xem rốt cuộc đến cuối cùng, đâu mới là đau hơn. Bài thuốc “lấy độc trị độc” sao chẳng hiệu nghiệm như người ta vẫn nói.

Là những ngày, chợt bật cười cay đắng, khi người ta vẫn nhắn tin những lời hỏi thăm, dặn dò như kiểu mình còn là tất cả của nhau, khi người ta vẫn ảo tưởng rằng với mình, người ta vẫn là tất cả. Mà sự thật, từ ngày người gieo lại cho ta hai chữ phản bội, đối với ta, người mãi chỉ là người dưng, ta chẳng bao giờ muốn gặp lại trong cuộc đời này. Là những ngày, ta hận người đến vô cùng, nhưng cũng nhói đau vô cùng khi vô tình nhìn thấy bóng dáng người quen thuộc trên đường. Dù đúng, dù sai, đó cũng là cả thanh xuân, là tuổi trẻ của những ngày khờ dại tin yêu, ta mang trái tim mình lành lặn đi chắp vá con tim người vụn vỡ, để đến khi con tim người lành trở lại, người trở về với yêu thương của người. Còn lại mình ta, lại tự day dứt trong lòng câu hỏi không biết ai sẽ là người làm giúp ta công việc ta đã làm giúp người ngày xưa. Đôi khi lại ngồi tự thán trách mình quá khờ, trách người sao bội bạc, trách cảm xúc sao quá vô tình….

Là những ngày chuyện đã qua từ rất lâu, người đã cả một thời gian dài chẳng gặp lại. Vậy mà, những câu chuyện bên người, hình ảnh đó vẫn còn ám ảnh ta đến tận giờ phút hiện tại, ngay cả trong giấc mơ, chẳng để ta được ngủ ngon giấc. Nhiều đêm giật mình hoang mang, nước mắt ướt đẫm gối, rồi nhận ra tất cả chỉ là đã qua, trằn trọc một hồi, trời cũng dần hửng sáng…

Là những ngày, thương người khác đến hết lòng, mà chẳng khi nào nghĩ cho bản thân. Là những ngày, ngày mà đứa bạn thân bảo “mày rảnh nhở, bao dung hết phần cho thiên hạ”, sai lầm nào cũng bỏ qua, tội lỗi nào cũng tha thứ, hiền đến mức mặc kệ cho người ta tổn thương mình, mình cũng chỉ mỉm cười dịu êm. Và sau tất cả,chỉ còn lại bản thân tự ôm lấy mình những khi trời lạnh giá, tự mình xót xa với những vết thương âm ỉ, mỗi khi có ai khơi gợi, lại như xát muối thêm đau.

Và từ đó, bớt tin, bớt yêu. Từ đó mới thực sự hiểu rằng, cuộc đời này vốn chẳng có màu hồng, lại chẳng nguyên một màu trắng trong. Không có gì là chắc chắn, đổi thay là điều dễ dàng xảy đến nhất. Trái đất chẳng tròn, và lòng người vốn dĩ rất góc cạnh, chạm không khéo, máu sẽ chảy và làm đau chính mình.

Ai trong đời, rồi cũng sẽ trải qua những ngày như thế,  những ngày mà ta cùng nhau gọi là ngày “đi tìm bình yên”,…

Ngày đi tìm bình yên, ta phải đánh đổi muôn vàn điều không an yên.

Ngày đi tìm bình yên, ta chẳng biết thế nào là bình yên, đôi chân ta chơi vơi hoang hoải khắp mọi nẻo đường mà không rõ rốt cuộc đến nơi đâu mới là bình yên.

Ngày đi tìm bình yên để mang về hạnh phúc và tình yêu, ta phải đánh đổi bằng muôn vàn dối trá và lọc lừa. Và dù có đánh đổi bao nhiêu đi chăng nữa, đến sau cùng ta cũng sẽ nhận về được những điều xứng đáng hơn.

Để rồi, những ngày như thế qua đi…

Mọi thứ cũng trở nên chai sạn, thời gian đã trôi đủ lâu để tất cả trôi vào dĩ vãng. Không có ai quên đi được mọi thứ, chỉ là còn nhớ nhưng không còn xót xa, cay đắng nữa, tất cả thay vào đó là nụ cười bình yên.

Bản thân cũng nhờ những tổn thương đó mà trở nên mạnh mẽ hơn. Rồi giờ đây, thay bằng việc gắng gượng vui cười, ta lại tìm cho mình những nụ cười hồn nhiên, điên cuồng nhất bên bạn bè, người thân. Lại có những ngày, váy áo xinh đẹp, điểm tô thêm chút son hồng, chân sải bước tự tin nơi công sở, nơi những quán café sang trọng hẹn hò với đám bạn. Vui cười khuấy động cả một góc quán, ai đó quay sang nhìn cũng thì thầm “kệ người ta”. Là con gái, mình có quyền đẹp và tự tin, bởi hơn hết sau cùng, mình xứng đáng được yêu thương, chỉ khi yêu thương bản thân nhất, ta mới tìm được người yêu thương ta nhất.

Không còn những ngày ủ ê ngồi nghe cả list nhạc buồn, mắt nhìn vô hồn xa xăm, lại có những ngày mở vài bài hát vui tươi yêu đời, vừa nghe vừa lẩm nhẩm hát theo, chân nhảy chim sáo, nghịch ngợm đùa vui với mấy chú cá cảnh vừa nuôi hay cầm bình tưới nước cho vài nhánh cây vừa trồng. Góc vườn không chỉ có những bông thạch thảo tím ngắt như xưa, mà giờ còn có cả những nụ hồng xinh tươi, những chậu hoa đá, xương rồng đang từng ngày vươn lên sự sống. Thạch thảo dù mạnh mẽ, kiên cường trước bão giông, vẫn mang một nỗi buồn sầu tím. Hoa hồng đẹp nhưng đầy gai góc, kiêu sa. Sen đá, xương rồng vẫn luôn sống từng ngày dù nắng, dù mưa. Là con gái, hãy đừng là một loài hoa duy nhất.

Giờ đây, ta không phải là con ốc suốt ngày sống nhốt mình trong chiếc vỏ cô đơn, trốn tránh thế gian, trốn tránh vạn vật, chỉ hé đầu ra khi biết xung quanh chẳng có ai để mong sự an toàn nữa. Mà dần trở nên gai góc hơn, giống như một con nhím, vẫn ngao du mọi xó xỉnh, vẫn chạy nhảy khắp nơi, và sẵn sàng xù lông lên để bảo vệ mình trước mọi điều có thể gây tổn thương. Dù rằng, sau lớp vỏ chai cứng, sau những chiếc gai nhọn đó, cả ốc hay nhím, đều có những yếu mềm nhất định. Đã có lúc, ta làm ốc, cũng đã có khi, ta lựa chọn thành một con nhím, khép mình, xù lông trước tất cả, mà không cần biết đứng trước mặt mình là bạn hay là thù, là người mang đến yêu thương hay giả dối.

Ta biết, sâu đâu đó trong những thương tổn kia vẫn là trái tim khao khát được yêu thương, vỗ về, vẫn biết thương cảm, biết bao dung, chỉ là cách thể hiện khác đi một chút mà thôi. Thay vì vồ vập với mọi thứ như trước, ta lại chọn cách đứng nhìn và quan tâm âm thầm, lặng lẽ.

Và hình như ta vẫn còn biết rung động khi biết người khác hi sinh và dành quá nhiều điều tốt đẹp cũng như thời gian cho mình. Ngày người bất chấp mưa gió vượt cả chặng đường xa chỉ để mang đến một bó hoa với lời chúc 8/3 muộn, trái tim cũng rung lên một nhịp, khóe mắt cũng cay cay. Vậy mà thay vì lời cảm ơn, ta chỉ lặng lẽ hỏi người một câu hỏi “tại sao lại là em?”. Để khi người trả lời vì “anh thương em”, ta lại có thêm một đêm thao thức, một sự hoài nghi. Dù biết rằng, có thể, mình đang bất công với người ta. Nhưng xin lỗi, chỉ vì ta chưa đủ niềm tin để bước tiếp.

Và rồi, vết thương hôm nào cũng khép miệng chai sần, trở thành vết sẹo quá vãng theo thời gian, mỗi khi có ai chạm đến sẽ không còn thấy đau nữa. Còn chăng chỉ là một chút xót xa.

Nếu ngày mai, có gặp người trên phố, ta cũng chẳng chọn cách đến tát thẳng vào mặt người như ngày trước lúc bồng bột ta thường vẫn nghĩ, như ngày đầu tiên tức giận khi ta biết người phản bội ta, nói thương nói đợi nhưng lại nên vợ thành chồng với một người con gái khác. Mà ta sẽ nhẹ nhàng đến bên, lịch sự chào hỏi người khỏe không rồi dịu dàng bước đi. Vì ta biết, ta chỉ mất đi một người thương ta chẳng thật tâm, đến sau cùng, ta vẫn muốn người được hạnh phúc. Cảm ơn người đã mang đến cho ta những vấp ngã tổn thương để ta biết bản thân mình mạnh mẽ đến vậy, để ta hiểu ta vốn dĩ không nên đặt trọn tin yêu vào ai. Cảm ơn người đã mang cho ta màu đen u tối của nước mắt, buồn sầu để ta biết mai kia cuộc sống của ta sẽ đầy màu hồng của nụ cười hạnh phúc vui tươi. Cảm ơn người năm tháng ấy đã đến, và cảm ơn người năm tháng sau này đã rời đi,…

“Yêu một nửa tim thôi, bởi nữa kia ai đã lấy đi rồi

Tin một nửa tim thôi, nửa kia để đựng những chia phôi,…”

Rồi sẽ có một ngày, trở về nhà, ta nhìn thấy niềm vui trên khuôn mặt khắc khổ tháng năm của ba mẹ, xà vào lòng mẹ dụi dụi yêu thương. Một ngày ta cảm thấy tâm hồn mình thanh thản với tất cả những điều đã qua, không thù hận, không khinh ghét. Nụ cười mình đủ vô tư, con tim mình đủ hạnh phúc với một bàn tay nắm chặt, khi mình cần, người ta ở đó, khi người ta cần, mình sẵn sàng kề bên, cùng nhau đi qua mọi chông gai, ngã rẽ của cuộc đời. Ngày ấy chính là bình yên.

Bình yên vốn dĩ ở ngay đây, trong tầm tay ta với, đơn giản nhưng là tất cả. Nhớ những điều nên nhớ. Quên những gì cần quên. Tích góp niềm tin cho một tương lai hạnh phúc. Mạnh mẽ mỉm cười và bước đi. Bình yên luôn đợi ta phía trước,…

 

Cát Bụi

Bình Luận

© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm  đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn!
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM
Danh sách thành viên Giới thiệu chung Quy định hoạt động
Các câu hỏi/đáp về CBT Trang vàng Cộng đồng CÂY BÚT TRẺ AUDIO

0 Comments

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Căn phòng bỗng chùng chình Tiếng xì xầm, to nhỏ Áo trắng hồn nhiên quá Khung cửa nhìn Lo ra … Phố ngoài kia hố...
Ta đọc lại bài thơ đêm qua rồi bật khóc Muộn chiều nay…bụng đói cồn cào Những ngày cuối năm thiên hạ xôn xa...
Người nơi ấy giờ xa xôi quá Chẳng thể gần cho thỏa ước mơ Nụ Xuân e ấp đợi chờ Gửi trong muôn nẻo tình thơ t...
Trời lành lạnh, gió tạt vào lòng nghe buốt rát Những chiếc lá vàng rơi lững thững phía triền đông Con vẫn tha hươ...
Gác nhỏ đêm nay một mình ta Nhìn hoa tuyết rụng trắng sân nhà Đêm khuya lạnh lẽo nghe trong gió Chợt thấy giai n...
Nhằm điều chỉnh một số định hướng hoạt động mới, Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam thông báo về một số thay đổi với thàn...
Nhằm điều chỉnh một số định hướng hoạt động mới, Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam thông báo về một số thay đổi với thành viên (sẽ có hiệu lực thực hiện từ ngày 30/1/2024) như sau: ĐỐI VỚI THÀNH VIÊN ...
Sau thời gian hơn 04 tháng diễn ra, cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh” đã nhận được tất cả 40 bài tham gia dự thi của 40 tác giả. Trong đó, có 33 bài dự thi được duyệt qua vòn...
Lâu lắm rồi mình chẳng viết được gì cả, không nổi một câu thơ, chẳng vẹn một ý truyện. Thỉnh thoảng, những đêm buồn như thế này, mình lại ngồi đọc những bài viết được đăng tải trên website, đọc nhữ...
Tạm biệt mái trường – Thơ Hương Tràm
Tôi tìm nhặt cánh Phượng rơi Mùa hạ đã đến, chợt trời đổ mưa Đâu rồi Hạt nắng lưa thưa Ve ngân h...
Kết quả cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh!”
Sau thời gian hơn 04 tháng diễn ra, cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh” đã n...
Những điều Má không kể…!
Nó nhớ lúc nhỏ thứ quen thuộc nhất là bóng lưng của má. Đi đâu má cũng chở nó theo trên cái xe đ...
Mùa xuân có một thiên thần…
Thế rồi, mùa xuân năm ấy có một Thiên thần, đã mãi bay đi. Mẹ đã xa rời chúng tôi, không một lời...
Chị ấy tên là Hồng, biệt danh là Pink!
Cho dù câu chuyện có đang đi vào bế tắc, chỉ cần chị nói vài câu là mọi thứ sẽ vui vẻ. Chị biết ...
Ước mơ của Mẹ!
Xin lỗi mẹ vì có những lúc khiến mẹ phải buồn, con luôn muốn nói với mẹ dù con ngại ngùng đôi ch...
Thứ Năm, Tháng Hai 08, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Hai 07, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Ba, Tháng Hai 06, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Một 22, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 31, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Mười Hai 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 23, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 23, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Một 05, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Một 04, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Sáu, Tháng Chín 29, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Chủ Nhật, Tháng Chín 24, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Chín 18, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Chín 17, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 13, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 06, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Tám 30, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 28, 2023 CÂY BÚT TRẺ Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 28, 2023 CÂY BÚT TRẺ Thơ
Chủ Nhật, Tháng Tám 27, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Tám 23, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 21, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 14, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Tám 05, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thông tin - Kiến thức
Thứ Ba, Tháng Tám 01, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Ba, Tháng Bảy 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Bảy 19, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Sáu 26, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Sáu 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Tản văn
Thứ Hai, Tháng Sáu 05, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ , Viết cho tuổi học trò
Thứ Bảy, Tháng Sáu 03, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Sáu 01, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Năm 20, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Năm 15, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Năm 14, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ