Chiếc áo – Truyện ngắn Thu Vân
Cô ấy cúi mặt lén giấu những giọt nước mắt. Tôi hiểu sự chua xót và đau khổ của người đàn bà 45 đương ở tuổi tái xuân mà phải nhịn nhục đủ thứ ở anh chồng tàn phế do rượu! Một nỗi buồn sẽ đeo đẳng cho tới tận cuối cuộc đời!
Chiếc áo rách của cô ấy tôi có thể sửa lành lặn được . Nhưng trái tim đã tan nát của cô ấy ai có thể vá cho lành lại được đây?
Tôi là một bà già chuyên sửa quần áo. Hôm qua có một cô khách tới, cô ấy rụt rè nói với tôi
– Chị tích kê cho em cái áo ạ. Làm thế nào đẹp nhất có thể cho em chị nhé.
Tôi mở chiếc áo xem. Một chiếc áo phao ướt màu đỏ dul trần bông. Nhưng lại có tới tận ba vết rách mà như bị dao rạch ở hai cổ tay. Lòi hết bông trắng ra ngoài. Tôi bảo với cô ấy:
– Em ơi sửa làm gì. Vì nếu em muốn sửa đẹp được như cũ thì tiền công sắp đắt ngang với cái áo này em ạ. Thôi mua cái mới đi em .
Nhưng tôi không ngờ mắt cô ấy sáng lên khi tôi nói tới cụm từ
” Đẹp được như cũ “. Cô ấy đồng ý và sung sướng khi tôi chỉ cho cô ấy cách tôi sẽ can vải để bỏ phần rách đi mà không phải tích kê và chiếc áo lại gần như nguyên vẹn với cái giá đắt sắp ngang một cái áo phao mua ở siêu thị mặt đất.
Tôi hẹn một tuần sau quay lại trả hàng. Nhưng cô ấy không rời đi ngay mà ngồi nán lại cùng tôi và hỏi
– Chị chắc là áo của em không còn vết tích rách chứ?
– Em yên tâm. Chị làm rất đẹp nếu nhìn mắt thường sẽ không ai biết trừ người trong nghề phải soi kĩ mới biết chỗ can. Nhưng áo em bị dao rạch đúng không?
Chạm đúng vào nỗi đau. Cô ấy rơm rớm nước mắt rồi nói:
– Dạ vâng chị. Lão chồng em ghen rồi rạch ra đấy… Cũng may chỉ rạch ngay cổ tay thôi… Em bán hàng ăn sáng chị ạ. Ngày xưa em đi làm công nhân. Lương thấp nên em về làm ruộng. Xã hội phát triển nên em quay ra bán bún phở ở góc cuối làng. Cũng có đồng ra đồng vào. Chồng em làm ruộng nên phụ giúp vợ bán hàng chăm chỉ lắm. Bạn bè anh ấy tới quán ăn sáng thì cùng nhau làm vài chén rượu với bát xương ninh. Dần dần ông ấy uống nhiều hơn, say cùng bạn nhiều hơn và đàn đúm cũng nhiều hơn….
Một lần sau khi đi ăn nhậu cùng bạn bè say bét nhè anh ta về nhà bằng xe máy bị tai nạn. Em lo chạy chữa thức đêm hôm nâng giấc hết mình. Nhưng chân không lành lại được. Di chứng để lại khiến anh ta nảy sinh cáu bẳn rồi ngày càng tăng. Đi ra quán giúp vợ thì không mà chống nạng ra kiểm soát vợ thì có. Em bán hàng mà anh ta soi mói xem có ai nói lả lơi gì với vợ không? Chỉ cần một câu nói hơi vui một tý ngoài “Làm cho bát bún (phở)” là về nhà y như rằng em bị chửi cằn nhằn cả ngày luôn chị ạ. Em nhịn cho êm ấm nhà cửa.
Hôm nọ có một người đàn ông vào ăn sáng. Lúc đó em đông khách anh ấy phải chờ. Trong khi đợi tới lượt mình được ăn thì anh ấy đứng lên bê hộ em mấy bát phở cho khách. Chồng em chống nạng mắt vằn lên đỏ lừ hằm hằm nhìn anh ta như kẻ địch ý trông khủng khiếp lắm chị ơi! Buổi trưa về nhà. Lão ý tra vấn hỏi đủ kiểu coi như em là tội phạm :
– Nó là thằng nào? Tại sao nó lại làm giúp cô? Nó có tình ý gì? Cô ngủ với nó chưa?
– Anh ta chỉ là khách thôi. Em sáng bán hàng từ 5 giờ, chiều đi chợ về làm hàng anh ở nhà cả ngày anh biết sao xúc phạm em thế?
Em phân trần. Nhưng chẳng ngờ được anh ta trong cơn ức chế đã dùng nạng phang tới tấp vào người em rồi tiện tay lôi vài cái quần áo của em treo trên dây phơi bên cạnh sân cầm con dao băm mấy nhát….
Em muốn sửa lại thật đẹp để cứ mặc cho anh ta hiểu. Dẫu áo có rách em vẫn dùng không chê . Cũng như anh ta có tàn phế thì em vẫn luôn phải sống cùng tới hết đời nên đừng có hành hạ em nữa ….
Tôi chợt thấy bùi ngùi trong dạ và an ủi cô ấy :
– Em đừng buồn. Chỉ vì anh ấy giờ tật nguyền nên mặc cảm thôi. Đàn ông không làm gì được cũng chả ai muốn chia sẻ tình cảm của vợ mình cho kẻ khác. Anh ấy ghen là còn yêu vợ lắm đấy nhé. Vui lên em rồi anh ấy sẽ hiểu và yêu thương em nhiều hơn thôi!
Cô ấy cúi mặt lén giấu những giọt nước mắt. Tôi hiểu sự chua xót và đau khổ của người đàn bà 45 đương ở tuổi tái xuân mà phải nhịn nhục đủ thứ ở anh chồng tàn phế do rượu! Một nỗi buồn sẽ đeo đẳng cho tới tận cuối cuộc đời!
Chiếc áo rách của cô ấy tôi có thể sửa lành lặn được . Nhưng trái tim đã tan nát của cô ấy ai có thể vá cho lành lại được đây?
Tác giả: Thu Văn
Bình Luận
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Danh sách thành viên | Giới thiệu chung | Quy định hoạt động |
Các câu hỏi/đáp về CBT | Trang vàng Cộng đồng | CÂY BÚT TRẺ AUDIO |
0 Comments