Là em mộng tưởng hay là anh vô tâm?
Giá như ngày ấy anh không đưa khăn cho tôi thì bây giờ người tự lau nước mắt không phải là tôi rồi! Là em mộng tưởng hay là anh vô tâm?
Giá như chúng ta không quen nhau, giá như anh chỉ xem tôi là người lạ, giá như năm ấy tôi không đem lòng đơn phương anh thì đã không có như bây giờ. Một cô gái không dám mở lòng với bất cứ một ai, một cô gái luôn mong mỏi đợi chờ anh nhưng.. có lẽ anh không hề để tâm. Trách anh ư? Tôi chả có cái tư cách đó, chính tôi là kẻ ôm tương tư thì lấy cớ gì mà trách anh đây? Có lẽ đoạn tình cảm này không nên dây dưa mãi, nó chỉ nên kết thúc khi tôi ở tuổi 16!
Tôi và anh quen nhau từ thuở bé, vẫn còn nhớ như in cái lần đầu gặp anh, đôi mắt vô hồn ấy lại để lại trong tôi ấn tượng mạnh. Bề ngoài của anh không phải là đẹp lắm nhưng cũng gọi là ưa nhìn. Nhưng khi cộng với việc học giỏi thì hào quang con nhà người ta là điều không tránh khỏi. Gia đình khá giả nhưng còn bé vẻ tự lập của cậu được thể hiện rõ rệt. Còn tôi, tôi là một cô bé có gia đình cũng gọi là tri thức nhưng trái ngược với điều đó tôi lại là một cô bé hoạt bát có đôi chút nghịch ngợm. Tôi gặp anh khi đó cũng là lúc tôi gặp chuyện buồn tôi khóc rất lớn, chả ai quan tâm tôi như thế nào,anh xuất hiện như là tia nắng tôi mong đợi khi mưa, anh nhẹ nhàng đưa tôi chiếc khăn tay và dỗ dành tôi, không giống như vẻ ngoài lạnh lùng thì anh đối với tôi rất ấm áp. Tôi không nghĩ rằng tôi lại đem lòng yêu mến anh ngày từ khi mới 7 tuổi.
Không rõ từ khi nào, hai ta đã vô cùng thân thiết. Khi nhỏ, mỗi khi anh hay tôi gặp chuyện buồn phiền thì việc đầu tiên sẽ là nắm tay nhau đi chơi xích đu, nếu anh buồn thì tôi sẽ đẩy cho anh còn khi tôi buồn thì việc đó sẽ là anh làm. Khi lớn hơn chúng tôi đơn giản chỉ là cùng nhau đi ăn kem. Tôi vốn không thích ăn kem nhưng anh lại rất thích, chẳng rõ từ lúc nào tôi bắt đầu “nghiện” cây kem phủ socola đắng nhẹ bên ngoài. Tôi cách anh 4 tuổi nên khi lên cấp 3 chúng tôi ít gặp nhau nữa. Anh thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh rồi chuyển hẳn lên trên thành phố học tập nhưng cuối tuần anh vẫn về nhà.
Tuy vậy, những dòng tin nhắn anh vẫn đều đặn gửi cho tôi mỗi ngày, cuối tuần anh về thì việc anh làm là “vỗ béo” cho tôi, mua trà sữa hay là một chút đồ ăn vặt rồi anh hay kể cho tôi về ngôi trường anh học, cuộc sống hàng ngày ra sao. Anh luôn giúp đỡ tôi về việc học, tuy hay chiều tôi nhưng khi nói về việc học thì anh còn nghiêm khắc hơn cả bố mẹ tôi. Những điều nhỏ nhặt anh dành cho tôi đã làm tôi cảm nắng anh từ lúc nào không hay, cũng từ đó tôi dốc sức học hành để xứng đôi với anh. Người nhà hai bên luôn chọc tôi với anh “Khi nào chúng nó lớn còn tính tới việc kết hôn nữa chứ”.Tôi thì ngại cực nhưng anh còn trêu tôi:”Con chả thèm cưới cái đồ ngốc đấy đâu” làm tôi đánh yêu anh mấy phát liền, tuy tôi và anh đều lớn cả nhưng khi gặp nhau tính trẻ con của hai đứa lại trổi dậy. Đối với tôi, anh như là gia đình.
Nhưng rồi quy luật của thời gian là điều không tránh khỏi.Anh phải thi THPTQG còn tôi đã lớp 9 nên cả hai đều phải đèn sách, mỗi người 1 việc riêng không ai còn đủ thời gian cho nhau nữa. Vào những ngày em thi anh đều là người đón em về luôn miệng hỏi em thi được không ? Nhưng cái ngày thi cuối cùng anh lai biệt tăm, vừa bước ra phòng thi chuông điện thoại reng lên 23 cuộc gọi nhỡ từ anh , con số 23 là con số tôi sẽ không bao giờ quên. Khi điện lại thì đầu giây bên kia đã tắt máy.
Tôi hoảng lắm tôi bất giác cảm nhận được việc gì đó tôi liền điện cho mẹ mới hay tin anh đã lên máy bay đi du học. Mẹ em nói anh sợ tôi biết tin anh đi du học thì không tập trung thi chuyển cấp được. Nếu như tôi ra sớm hơn thì đã có thể tiễn anh ở sân bay rồi, nếu như tôi ra sớm hơn thì đã gặp được anh. Về nhà tôi thẫn thờ, chỉ chờ cuộc gọi đến từ anh, sáng sớm hôm sau điện thoại reng, chính là cuộc gọi của anh báo với tôi rằng anh đã về kí túc xá. Tôi khóc oà lên trách anh vô tâm, không nghĩ cho tôi. Anh nhẹ nhàng dỗ tôi: ”Lớn rồi mà cứ khóc nhè hoài, anh đi rồi! Ai dỗ dành em đây?”
Tôi vừa khóc vừa mếu máo nói: ”Ai cho anh đi mà anh đi”. Anh xin lỗi tôi và hứa sẽ điện cho tôi vào mỗi cuối tuần. Vài dòng tin nhắn từ anh vẫn cứ đều đặn không sót một ngày nào cả. Vẫn cứ quan tâm tôi như trước từ chuyện học hành đến sức khoẻ. Trước tết 2 tháng anh về nước vì dịch covid 19, tôi rất mừng vì anh đã trở về. Hôm đó tôi cùng gia đình anh ra đón anh ở sân bay, vừa thấy anh tôi chạy lại ôm mãi không buông thì nhìn thấy có một chị gái nào đó đứng cạnh anh, cử chỉ của hai người rất thân mật.
Hình như tôi đã đoán được việc gì sắp xảy ra, tôi buông anh ra và hỏi anh đó là ai anh chỉ nói qua loa chị ấy là bạn gái của anh và ở nhờ vài ngày. Mọi người đều bất ngờ cứ ngỡ anh đùa, khi tất cả đã lên xe ngồi,bầu không khí vô cùng ảm đạm. Tôi như chết đi, nước mắt cứ như sắp tuôn trào nhưng cố gượng lại cười và hỏi thăm anh như mọi khi. Đến nhà anh, khi đã sắp xếp hành lí của anh và bạn gái anh, người lớn trong nhà hỏi anh về chị , anh kể rằng quen cô ấy bên đó, quen gần 5 tháng rồi. Tôi ngồi xích đu trong vườn – nơi chỉ có tôi và anh biết. Tôi cười ra nước mắt, chẳng dám khóc thành tiếng, nếu như lúc đó người đưa khăn cho tôi lau nước mắt là anh. Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn, tôi tự lau nước mắt, ngồi trên xích đu suy nghĩ về quá khứ. Thì anh bước đến, bên cạnh anh là cô ấy, anh nói với chị về nơi chỉ tôi và anh biết, tôi cảm giác như mình đối với anh chỉ là không khí rồi lẳng lặng bỏ đi.
Nếu là anh của quá khứ thì sẽ là người đuổi theo tôi, dỗ dành tôi, nhưng bây giờ anh chỉ nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt, rồi cười nói chuyện với chị ấy, cách nói chuyện diệu dàng như đối với tôi lúc nhỏ. Nếu nói không đau thì là nói dối, tôi không nghĩ rằng sẽ có ngày anh đối xử với tôi như thế. Anh đối xử với tôi đặc biệt rồi lại mang sự đặc biệt này đem cho người khác. Tôi và anh đều lớn rồi, cuộc sống riêng là điều tất yếu, anh không còn là của riêng tôi nữa. Giá như ngày ấy anh không đưa khăn cho tôi thì bây giờ người tự lau nước mắt không phải là tôi rồi! Từ hôm nay tôi sẽ không phiền anh nữa, dù như vậy tôi cũng cảm ơn anh vì đã luôn bên tôi khi tôi buồn, cảm ơn anh đã xem em là em gái. Cảm ơn anh vì tất cả, tấm chân tình này cũng nên chấm dứt !Sự chia ly này, gánh nặng của nó quá lớn, nhưng mà em sẽ không khóc đâu em sẽ cười vì mọi chuyện đã xảy ra. Cuộc sống được tạo nên từ vô vàn cuộc chia ly hàn gắn lại với nhau, nên anh đừng lo cho em nhé! Em sẽ sống cuộc sống không còn nghĩ về anh nữa!
Bạn đang đọc bài viết tham gia cuộc thi Viết cho ngày chia tay được tổ chức từ ngày 20.10.2021 đến 20.03.2022. Bạn có thể quét mã QR bên cạnh hoặc truy cập vào đây để xem kết quả của cuộc thi. Ngoài ra, bạn cũng có thể xem các cuộc thi khác đã hoặc đang được tổ chức tại Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam tại đây. |
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Danh sách thành viên | Giới thiệu chung | Quy định hoạt động |
Các câu hỏi/đáp về CBT | Trang vàng Cộng đồng | CÂY BÚT TRẺ AUDIO |
0 Comments