Nắng rơi rớt nhân gian Ngón tay thon lả lướt…
NGÀN – thơ Đỗ Thành Nguyên
Đọc ngay
Nắng rơi rớt nhân gian Ngón tay thon lả lướt…
Đến khuya con vẫn chưa về Má…
Em bắt nhốt ngàn mây vào trong căn phòng…
“Em là một tuần trăng Em là cơn mưa đổ…
Có một ngày anh ở tận mây xanh…